Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1386 : Đòi mạng (2)
Ngày đăng: 16:58 30/04/20
Cuốn sổ điện thoại không lớn bằng bàn tay, nhưng hai mặt đều có gắn nam châm, sau khi mở thì xòe ra một mảng giấy gấp dài hình rẻ quạt. Chữ viết bên trên cũ có mới có, chứng tỏ đã được ghi chép liên tục trong nhiều năm.
Tôi chỉ được thấy những cuốn sổ điện thoại kiểu này trong các bộ phim. Sau khi tôi ra đời, di động đã trở thành một vật dụng tất yếu trong đời sống con người, hiển nhiên loại sổ điện thoại chép tay này đã không còn đất dụng võ nữa.
Chu Vân mở cuốn sổ ra, liền nhìn thấy dòng ghi chép mới nhất.
Cái tên được viết bằng bút chì khá kì lạ, chỉ có mội cái họ - Tiều. Số điện thoại là số máy bàn. Bên dưới có ghi chú một chuỗi chữ số, bao gồm “15000”, “3000” và “25000”. Cũng không biết có nghĩa là gì.
Chu Vân mừng rỡ cầm theo cuốn sổ trở lại giường, lấy chiếc di dộng trên đầu giường ra.
Người đàn ông nắm lấy tay của Chu Vân hỏi: “Đợi đã. Thế… cái người đó đáng tin không? Cha mẹ của em không…”
Anh ta ngập ngừng, trên mặt hiện rõ vẻ không đồng tình, hơn nữa sắc mặt cũng rất khó coi.
Chu Vân thoáng khựng người, đanh mặt lại hỏi: “Ý anh là sao?”
“Hay là mai anh đưa em đến miếu Thành Hoàng thắp hương. Nếu em chưa yên tâm, chúng ta sẽ đi xa hơn nữa, đến chùa Quan Âm cũng được.” Người đàn ông nói.
Chu Vân giận dỗi ngẩng mặt lên, trừng mắt nhìn anh ta: “Trương Quân Nghị, ý anh là sao? Ý anh là sao hả!”
“Em đừng lớn tiếng, con gái thức giấc bây giờ.” Người đàn ông chau mày, tỏ vẻ bực dọc: “Chuyện của cha mẹ em đâu phải anh không biết. Chỉ là năm xưa anh không nói thôi. Tiền của ông bà già, họ muốn làm gì cũng được. Chúng ta có chân có tay, có công việc xe cộ, trước đây cha mẹ cũng giúp đỡ chúng ta không ít. Tự chúng ta cũng có thể nuôi nấng con gái đàng hoàng được…”
“Anh muốn nói gì đó?” Chu Vân rít qua kẽ răng, cắt ngang lời người đàn ông.
Người đàn ông nhìn Chu Vân nói: “Ý anh chẳng phải em cũng rất rõ sao? Mấy năm đó, ba mươi nghìn rồi năm mươi nghìn, tiền của cha mẹ em đều ném vào chỗ đó. Họ tin chút gì đó thì cũng chẳng sao. Người già rất tin cái này. Cầu thần khấn Phật, cũng chỉ mong cho con cháu được bình yên. Cũng không phải gặp hạng lừa đảo… Nhưng cuối cùng thì cha mẹ được gì chứ? Họ già thì cũng thôi đi. Nhưng bây giờ em cũng làm như thế nữa sao? Con gái chúng ta vẫn chưa vào đại học đó. Nó học giỏi, sau này có thể còn đi du học nữa. Kiếm đâu ra lắm tiền để em phung phí như thế? Nếu em không yên tâm, thì anh cùng em đi thắp hương. Đến những chùa miếu chính quy thắp hương. Nếu em muốn mua bùa hộ thân đã được làm lễ khai quang, hay làm pháp sự gì cũng được hết. Còn người này…”
“Thì ra là anh vẫn không tin tôi?” Chu Vân nói.
“Em bảo anh làm sao tin đây? Em nói em thấy ma. Ma ở đâu ra? Cuối đời cha mẹ cuối cùng không được sống tốt. Em thử nói xem, cha mẹ em đã chết thế nào hả! Bản thân em còn không dám đưa con gái đến nhìn họ lần cuối!” Người đàn ông cũng đã nổi cơn thịnh nộ: “Gia đình em có phải đều có vấn đề về tư duy không vậy? Sống yên lành không muốn, toàn gây ra những chuyện kiểu đó.”
“Em thật sự đã nhìn thấy mà.” Chu Vân khăng khăng khẳng định, chán nản ngồi trên giường: “Em thật sự đã nhìn thấy …”
“Ngay mai anh đưa em đến bệnh viện khám, sau đó chúng ta sẽ đến miếu. Được không?” Người đàn ông đã dịu giọng lại.
Nhưng Chu Vân không muốn nghe.
“Em thật sự… thật sự đã nhìn thấy…” Chu Vân nghẹn ngào nói.
Kí ức và cảm xúc giác rất rõ ràng.
Giọng nói đó, cái bóng hình đó và cả bàn tay của nó ấn vào lưng, hơi thở của nó phà vào gáy chị ta, tất cả đều là thật.
Chồng của Chu Vân vỗ về lên lưng chị ta, an ủi vài câu nhưng vẫn không chịu tin.
Chu Vân bị ép nằm xuống giường. Người chồng tắt đèn, rồi xoay qua dỗ chị ta như dỗ con nít, nhưng anh ta lại thiếp đi trước.
Chu Vân nghe thấy tiếng ngáy của chồng mình, mở mắt nhìn trừng trừng cái trần nhà đen như hũ nút, giống như lại nhìn thấy cái bóng đó.
Chị ta lập tức nhắm mắt lại, nhưng cái bóng vẫn phảng phất trong tâm tưởng, không tài nào xóa nổi.
Chu Vân đang trốn chạy.
Tôi thì đang hồi tưởng lại những đoạn kí ức của Chu Vân.
Suy đoán của Ngô Linh đã có chỗ bị nhầm lẫn, chắc là họ chưa điều tra về cha mẹ của Chu Vân.
Vụ tai nạn giao thông thời tiểu học, đến sự cầu xin và cái chết của cha mẹ, sau đó mới là chuyện Chu Vân đang gặp phải.
Và cả cái bóng đó nữa…
Với hình dạng như thế…
Nghĩ kiểu nào cũng đều là ác ma hết!
Đầu mọc sừng, sau lưng có đuôi, cộng thêm nước da có màu đỏ đen… rõ ràng là hình ảnh điển hình của ác ma ở phương Tây. Hơn nữa, không giống như con ác ma quái lạ của Katz Ana, mà là hình ảnh ác ma trong hội họa - nghệ thuật cổ điển, cho đến trong các phim điện ảnh và hoạt hình thời hiện đại này, là hình ảnh mà khi nhắc đến ác ma đa số người ta sẽ tự hình dung đến.
Nếu thế giới này thực sự không có ác ma, thì đó cũng chính là một loại linh có hình dạng của ác ma.
Có điều, tại sao lại là ác ma?