Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1387 : Đòi mạng (3)
Ngày đăng: 16:58 30/04/20
Tôi suy ngẫm lại toàn bộ sự kiện, trong đầu không khỏi hiện ra một câu trả lời.
Ngay khoảnh khắc câu trả lời nảy ra, thì chính bản thân tôi cũng ngơ ngác.
Có cần phải lừa người như vậy không?
Nhưng nếu cái thứ đó quả thật là ác ma, nếu nó quả thật là một linh hồn, thì cái cách hố người như thế mới là bình thường nhất nhỉ?
Dù cho đó là linh hồn xe đạp với tình tính bất định, dọa người, giết người, thì nó cũng phải hành động dựa trên xe đạp công cộng.
Đổi lại, nếu là một linh hồn với hình dáng của ác ma, vậy nó phải dựa theo ấn tượng của người bình thường đối với ác ma mà hành sự, đó mới hợp tình hợp lý.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi cảm thấy khó khăn.
Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện cứu Chu Vân. Một mặt là vì tình trạng hiện tại của tôi không cho phép tôi cứu chị ta. Tôi hoàn toàn không động đậy được nên chẳng có cách nào giơ tay ra cứu. Mặt khác, nếu toàn bộ mọi chuyện đúng như những gì tôi vừa suy đoán, là nếu bây giờ Chu Vân mới bị giết, thì đó đã là may mắn lắm rồi. Để sống thêm được mấy mươi năm, cái giá phải trả chỉ là cái chết của cha mẹ và sự hoảng loạn không yên của bản thân, thì rất khó nói là ai lời ai lỗ.
Hiện tại, trong đầu tôi đang không ngừng tìm cách làm sao để lợi dụng con ác ma này đối phó với linh hồn xe đạp công cộng.
Kế hoạch của Ngô Linh vốn dĩ vô cùng sơ sài, muốn sắp đặt để hai linh hồn đụng độ nhau, rồi tàn sát lẫn nhau, độ khó không cần nói cũng hiểu.
Nhưng nếu đổi thành một linh hồn có hình dạng ác ma, có lẽ chỉ cần trả cái giá bằng linh hồn, là đã có thể hoàn thành được nhiệm vụ này rồi.
Cha mẹ của Chu Vân không chết trong vụ tai nạn giao thông lúc chị ta học tiểu học, cũng không chết sau thời điểm đó chưa lâu. Mà là sống thêm được hơn mười năm. Trong đó, có bao nhiêu là công lao của đại sư họ Tiều, có bao nhiêu là điều kiện mà họ vốn đã thỏa thuận với con ác ma, tôi không thể biết được. Tôi cũng chẳng biết làm sao mà họ hoàn thành được giao dịch với ác ma. Nhưng chuyện này kiểu gì cũng phải có quy trình.
Nếu lợi dụng được, thì linh hồn ác ma đó không chừng còn có nhiều công dụng hơn nữa.
Tôi lại nghĩ đến Ông Trời.
Lần đó, trong sự kiện trò chơi “Nói thật hay mạo hiểm”, việc giải quyết linh hồn tai hại đó đã khiến Ông Trời cũng sản sinh biến hóa.
Nhưng linh hồn này, nếu lợi dụng được thì chính là một thứ vũ khí không gì sánh nổi. Có điều muốn lợi dụng thì hoàn toàn không phải chuyện dễ.
Nghĩ đến ác ma, tôi đang cân nhắc phải chăng nên dùng phương pháp triệu hồi ác ma truyền thống.
Phương diện này phải giao lại cho Ngô Linh làm rồi.
Nhưng nghĩ lại, tôi cảm thấy chuyện này không phải như vậy.
Cách giải thích này khiến tôi rất kinh ngạc.
Chu Vân thì đang há hốc mồm.
Chồng của chị ta liền tiếp ngay: “Em thấy chưa, thầy cũng nói như thế mà. Gần đây em cứ hay suy nghĩ viển vông, tiếp tục nữa thì không có chuyện cũng thành có chuyện đấy.”
Bà dì kia tặc lưỡi, tỏ vẻ khá thất vọng, đưa quẻ xăm của mình cho thầy giải xăm.
Thầy giải xăm đổi ra văn giải cho bà ấy, giải thích là trong cuộc sống có vài chuyện vụn vặt, gia đình sẽ bất hòa, nên cố gắng thiết lập truyền thông với nhau, tránh cãi vã với người nhà. Nhịn một câu, sóng yên bể lặng.
Bà dì vừa nghe vừa gật đầu như gà mổ thóc, ngỏ lời than trách bà nhà thông gia qua thăm con gái mình, còn chen vào chuyện của hai vợ chồng trẻ và cả đứa cháu nữa.
Còn Chu Vân thì đã bị chồng kéo đi.
“Người ta cũng nói rồi, sắp đến chỉ là phải cẩn thận hơn, đừng có nghĩ ngợi lung tung nữa. Hôm nay mình về nhà sớm. Tối nay em ngủ sớm nhé…”
Bất chợt tôi cảm nhận thấy có ánh mắt ai đó đang nhắm vào lưng mình.
Còn Chu Vân thì đã dựng cả chân lông, sau một thoáng ngập ngừng, cần cổ vẫn cứng đơ, không dám quay đầu lại.
Ánh mắt đó giống như có thực thể, đang đâm phập vào tim của Chu Vân.
Vì đông người, nên thân thể của Chu Vân không khỏi phải nghiêng qua, ánh mắt vô tình di chuyển về phía sau.
Cửa chính của điện miếu Thành Hoàng đang mở rộng, chỉ nhìn thấy được nửa thân dưới của pho tượng Bồ Tát đang ngồi xếp bằng.
Trên đùi của pho tượng, thấp thoáng có một cái bóng màu đỏ đang đi xuống từng bước giống như đi trên bậc cầu thang, ra khỏi chính điện thiếu ánh sáng.
Quá sợ hãi, Chu Vân lập tức quay đầu lại, không dám nhìn tiếp, trong lòng bàn tay chợt đau buốt.
Chị ta vội thả tay ra, giấy giải xăm nãy giờ nằm trong tay liền rơi xuống đất.
Tấm giấy giải xăm vốn dĩ rất tinh xảo đẹp mắt đã biến thành một tấm giấy đỏ chót, bên trên có sẵn một chữ “chết”. Tấm giấy bay lên cao, giống hệt một chiếc thòng lọng, siết chặt cổ của Chu Vân, khiến chị ta bị nghẹt thở.
Chu Vân trợn trắng mắt, lập tức ngất xỉu.