Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1390 : Lo lắng
Ngày đăng: 16:58 30/04/20
“Anh Kỳ, anh không sao chứ?”
Khuôn mặt của Tí Còi và Gã Béo hiện ra trước mắt tôi.
Lúc này, tôi mới cảm thấy trán mình đang đau ê ẩm.
Chủ nhiệm Mao lầm bầm lầu bầu nói: “Tiểu Lâm à, cậu không thoải mái chỗ nào vậy? Thiếu máu hay là do đói quá? Sao đột nhiên ngã xuống vậy…”
Tôi lắc đầu: “Dạ vừa rồi bị choáng ạ. Chắc do tối hôm qua không ngủ tròn giấc.”
Tôi kiếm cớ cho qua chuyện. Chủ nhiệm Mao lại xoay qua càu nhàu thanh niên bây giờ cứ ưa thức khuya. Tôi biết vì lo lắng nên dì ấy mới càu nhàu như vậy, tôi cũng chỉ đành tiếp nhận lòng tốt của dì ấy.
Đám Tí Còi thì mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi, tỏ ý thăm dò.
Vất vả lắm chủ nhiệm Mao mới thôi càm ràm, để chúng tôi có thể tiếp tục làm việc.
Lúc này Tí Còi mới nháy mắt ra hiệu, muốn tôi kể xem đã xảy ra chuyện gì.
Tôi trả lời: “Để hết giờ làm việc hãy nói.”
Bây giờ thực sự rất bất tiện để kể lại cảnh mộng ban nãy của tôi.
Tôi liếc mắt nhìn điện thoại.
Báo cáo tử vong của Chu Vân có đính kèm đằng sau hồ sơ. Vụ tai nạn đó đã khiến hai mẹ con Chu Vân mất mạng. Xe trộn bê tông bị lật, đè bẹp băng ghế sau của chiếc taxi, đứa con gái chết không toàn thây, còn bản thân Chu Vân thì chỉ có một nửa thân người còn nguyên vẹn. Cái chết có thể nói là vô cùng thảm khốc.
Hình như tôi còn nhớ được sự bi thương lúc đó của Chu Vân.
Ngay khoảng khắc ấy, chị ta đã quên hẳn nỗi sợ của mình đối với cái chết, mà chỉ lo lắng nghĩ đến đứa con.
Vật vã một trận mới hết giờ làm việc. Chúng tôi ngồi vào trong xe, nhưng vẫn chưa vội chạy về Phòng Di dời.
Tôi gọi điện cho Ngô Linh, mở loa ngoài lên.
“… Vì vậy mà cậu cho rằng, linh hồn đó là ác ma, hơn nữa trừ khi tự nó tìm đến, thì không cách nào có thể dùng chú ngữ để triệu hồi được?”
“Tôi đoán như vậy.” Nghe Ngô Linh tổng kết, tôi nói: “Đoạn kí ức sau cùng của Chu Vân chính là kí ức trước khi đi học tiểu học, lúc đó chắc chị ta mới được bốn năm tuổi. Cha mẹ của chị ta trước đó mấy năm đã biết trước là chị ta sẽ gặp nạn, nhưng không biết cụ thể là chuyện gì. Sau khi Chu Vân gặp tai nạn giao thông, rồi thoát chết một cách khó tin, cha mẹ chị ta mới bắt đầu cầu thần bái Phật, tìm đến Tiều đại sư. Khoảng thời gian chênh lệch trong đó chắc là do con ác ma kia cố tình lưu lại.”
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy chỉ có cách đó mới giải thích thông được.
Ác ma đó biết trước sẽ có một vụ tai nạn như thế, nó bèn ra thông báo hoặc ngầm hoặc công khai với phụ huynh của các học sinh trong lớp đó. Bất luận là báo mộng hay hiện thân trực tiếp, thì đều khiến cho các phụ huynh buộc phải tin nó, đồng thời chấp nhận vì chuyện đó mà trả giá.
Tôi liên tưởng đến đủ chuyện đã xảy ra trước đây.
Biểu hiện của tôi không được bình thường, diễn kịch cũng tệ. Nhưng cha mẹ chưa bao giờ nghi ngờ tôi, cũng không quá lo lắng cho tôi.
Tôi nghĩ rằng, đó là vì họ có niềm tin nơi tôi.
Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ đi gây rối, cũng chưa bao giờ khiến họ phải lo lắng. Cha mẹ thường bảo tôi là đứa bé hiểu chuyện. Lúc nhỏ, cha mẹ dẫn đến những bữa tiệc, tôi thường được khen là ngoan ngoãn, vâng lời, hiểu chuyện.
Cho nên, họ tin tưởng tôi, không nghĩ rằng tôi đang vướng vào chuyện chẳng lành, càng không thể liên tưởng đến chuyện trúng tà gặp ma.
Thoáng chốc, tôi lại sinh lòng nghi ngờ sự tự tin vô căn cứ của mình trong quá khứ.
Có khi nào, cha mẹ đã biết được chuyện gì đó từ lâu rồi không?
Họ không nói ra, có lẽ vì họ đang lẩn tránh, hoặc vì… họ chắc rằng tôi sẽ không gặp chuyện.
Con ác ma đó…
Đã tìm đến cha mẹ tôi từ lâu rồi?
Tôi vô cùng bồn chồn, chỉ hận là không thể về nhà ngay.
Tí Còi khuyên: “Anh Kỳ đừng nghĩ nhiều như thế. Làm sao mà lại trùng hợp vậy được? Nếu như vậy, cha mẹ anh chẳng phải cũng đã bị con ác ma đó mê hoặc rồi à? Không thể nào đâu.”
Tôi quay sang nhìn bốn người họ.
Gã Béo là người lắc đầu trước tiên: “Mẹ tôi nếu có tin thì chỉ tin Phật, Bồ Tát, Phật Tổ. Chứ làm gì có chuyện tin có ác ma.”
“Nhưng nếu như ác ma biến thành hình dạng của Phật, Bồ Tát thì sao?” Trần Hiểu Khâu nói.
Gã Béo cứng họng ngay.
Trần Hiểu Khâu nói tiếp: “Cha mẹ em chắc sẽ không có suy nghĩ đó. Hơn nữa, lúc gặp phải chuyện bộ Kimono, em còn chút nữa đã chết rồi. Là mọi người và Diệp Thanh cứu em. Đó không phải là kỳ tích. Lúc em chào đời, cũng cửu tử nhất sinh, chính chú của em đã cứu em.”
Chỗ của Trần Hiểu Khâu thì rất dễ loại trừ hoài nghi.
Giờ nghĩ lại, tôi thấy mình cũng có thể được loại khỏi vòng hoài nghi.
Vì lúc tôi còn bé, tôi cũng từng được Diệp Thanh cứu mà thoát chết trong gang tấc. Đúng vậy, đó không phải kỳ tích gì cả.