Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1391 : Mầm sống mới (1)

Ngày đăng: 16:58 30/04/20


Thông suốt được điểm này, thì suy đoán của tôi trước đây đã bị lung lay.



Có lẽ, cha mẹ thực sự chỉ vì quá tin tưởng tôi, nên không nghi ngờ những biểu hiện khác thường của tôi trong khoảng thời gian qua. Có lẽ, vì tôi đã trưởng thành, rồi đi làm và tự lập sớm, nên dù cho có hoài nghi, họ cũng chọn cách giả câm giả điếc, không nói thẳng ra với tôi.



Chỉ cần không dính líu gì đến những thứ như ác ma, thì tôi vẫn hy vọng gia đình mình cứ giữ được tình trạng này. Biết nhiều quá, trái lại có thể khiến họ cảm thấy sợ hãi lo âu. Dù sao, những chuyện mà tôi đang làm trong hiện tại quá nguy hiểm, hoàn cảnh tôi đang rơi vào cũng quá nguy hiểm. Khiến cho cha mẹ ngày đêm lo lắng vì mình thì thà rằng họ không biết gì hết, để rồi nếu trong tương lai tôi có thực sự mất mạng, thì họ cũng chỉ xem đó là tai nạn mà thôi.



“Chị đã từng thử triệu hồi ác ma chưa?” Trần Hiểu Khâu đột nhiên đổi đề tài.



Câu hỏi này đương nhiên là hỏi Ngô Linh.



Ngô Linh đáp: “Thử rồi, hoặc là thất bại, hoặc chỉ triệu hồi hồn ma đến.”



Chắc là vì đã tự thân thử qua, nên Ngô Linh mới khẳng định không có cái thứ gọi là ác ma.



“Tôi sẽ nhờ Nam Cung điều tra về những phụ huynh đó trước. Nếu không cách nào triệu hồi được, thì chúng ta chỉ có thể ôm cây đợi thỏ thôi. Trong lớp học đó vẫn còn không ít người còn sống. Anh Nhậm kia cũng còn sống.” Ngô Linh nói.



Đây cũng là một cách giải quyết.



Sau khi chúng tôi bàn bạc xong, tôi xuống xe, tách khỏi đám Tí Còi. Tôi làm như thế chủ yếu để tránh rước tai họ đến cho đám Tí Còi.



Nếu tôi đi xe buýt, đặc biệt là đi tàu điện thì sẽ không đụng phải xe đạp công cộng.



Trên đường nếu gặp phải, thì tai nạn giao thông cũng chỉ phát sinh bên cạnh tôi chứ không phải ngay trên người tôi.



Nghĩ đến linh hồn tràn đầy ác ý đó, tôi liền cảm thấy ghét cay ghét đắng, nhưng thực sự chẳng có cách nào hay cả.



Tối về đến nhà, tôi xem kĩ một lượt file văn kiện mà Ngô Linh gửi qua.



Mấy người đã bỏ mạng đều chết bởi tai nạn, nhưng các phương thức của từng vụ tai nạn lại khác nhau. Ngoại trừ những vụ tai nạn điển hình, cũng có người bị liên lụy bởi tai nạn giao thông. Người xui xẻo nhất chính là do xe tông bay thành lan can, thành lan can văng ra đập trúng đầu chết ngay tại chỗ.



Nếu không phải đã tìm được mối liên hệ bên trong, sự tình đã có đầu dây mối nhợ từ trước, thì chẳng ai ngờ được rằng, những vụ tai nạn trời nam bể bắc này có liên quan nhau.



Nghĩ đến đây, bàn tay lướt chuột của tôi chợt khựng lại.



Trời nam bể bắc…



Những học sinh trong lớp tiểu học nào đó ở thủ đô năm xưa, không đợi đến lúc tốt nghiệp, đều đã chuyển trường, bay đi khắp trời nam bể bắc. Sau khi trưởng thành đi làm, chắc đều trong năm 2008, trong đó lại có không ít người lại chuyển nhà nữa.



Tôi thấy mình vừa tìm được một manh mối để điều tra mới. Nhưng nghĩ lại thì thấy việc này cũng chẳng có gì đặc biệt.



Cha mẹ của Chu Vân có bệnh loạn vái tứ phương, chạy đến chỗ của Tiều đại sư. Những phụ huỵnh khác chắc chắn cũng có những hành động tương tự.




Người phụ nữ đó chắc tầm năm sáu mươi, đầu tóc chải chuốt kĩ càng, có điều ăn mặc cũng rất quê mùa.



Cộng thêm cách trang trí trong căn nhà, mang lại cho người ta cảm giác như đang xem phim thời xưa.



Có chỗ nào đó hình như không bình thường lắm, nhưng tôi không nói ra được.



Tôi nghe thấy mình nói “chào buổi sáng”, cười hì hì hỏi hôm nay được ăn món ngon nào đây, bị người phụ nữ kia đuổi đi rửa mặt đánh răng.



Trong nhà vệ sinh, tôi nhìn thấy mình trong gương soi.



Trẻ trung, tuổi tầm trên hai mươi một chút, mái tóc xoăn tít, đôi mắt sáng ngời long lanh. Khí sắc trẻ khỏe này khiến tôi khá ngạc nhiên. Không quầng thâm, không bọng mắt, trong tròng mắt cũng chẳng nổi gân máu. Mới thức dậy mà đã đầy sức sống thế này thì thật là hiếm thấy.



Tư duy của tôi tự động bị phân tán, cuối cùng đầu óc trống rỗng.



Đến lúc định thần lại, thì tôi đã ngồi vào bàn đã được chuẩn bị xong bữa sáng.



Chỉ có tôi và người phụ nữ kia ngồi đối diện với nhau, ăn bánh pancake hành do nhà làm.



“Hôm nay tan ca, cùng mẹ đi qua thăm chị dâu của con nhé. Con cũng đã làm chú người ta rồi còn gì, sau này nhớ mà biểu hiện cho tốt đấy.” Người phụ nữ nói.



Tôi nghe mình bật cười ha hả.



Trong chuỗi tiếng cười, vèo một cái thời gian trôi qua nhanh chóng.



Tôi đã không còn ở trong nhà nữa, mà theo người phụ nữ kia di chuyển trên hành lang của bệnh viện. Phong cách của bệnh viện cũng khá cũ kĩ, khiến tôi có cảm giác bị rối loạn với hoàn cảnh.



Tiếng trẻ con khóc, tiếng cằn nhằn của y tá và cả tiếng nói chuyện của những người thân đến thăm, tất cả biến không gian chật chội bức bối này trở nên vô cùng hỗn tạp.



Tôi thì cảm nhận được trong đó niềm hạnh phúc chào đón mầm sống mới. Tiếng con nít khóc quấy trở nên rất đáng yêu.



Người phụ nữ dừng lại nhìn kĩ tấm biển treo trước cửa phòng một lát, rồi mới đi vào.



Bên trong nhanh chóng vang lên tiếng chào hỏi niềm nở.



“Ôi chị thông gia.”



“Ôi chao! Cục cưng mới giờ đã thức giấc rồi à!



Tôi cũng định đi vào theo, nhưng bước chân chợt khựng lại, quay đầu qua nhìn về phía cuối hành lang.