Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1415 : Mã số 072 – Nguyên nhân tử vong là một câu đố (5)
Ngày đăng: 16:59 30/04/20
“Ông nói cụ thể hơn được không ạ?”
“Cụ thể… Con bé và mấy đứa bạn của nó hẹn nhau chạy xuống quê của cô bé kia một chuyến. Tôi đã đưa nó đến sân bay. Trong nhóm, có một phụ huynh, là cha một một đứa bé trong nhóm lái xe đưa tụi nó đi. Đến giờ cũng chưa tìm được người. Mà nó cũng… khoảng thời gian ấy nó rất buồn. Lần nào nói chuyện điện thoại với bạn nó cũng khóc. Tôi với vợ ở sát bên vách, nghe nó khóc mà cũng chẳng biết phải làm sao. Suốt mấy ngày hôm đó nó cứ ủ dột, nhốt mình trong phòng, thường xuyên nói chuyện với bạn qua điện thoại, muốn tìm người…”
“Cô ấy có từng nói sẽ tìm bằng cách nào không?”
“Không, chắc cũng bằng những cách thông thường của tụi trẻ hiện nay, lên mạng này nọ… có lẽ là đăng tin lên mạng. Tôi cũng không hiểu những chuyện này lắm. Khoảng thời gian đó đúng lúc nó đang nghỉ hè, nhưng cũng chỉ khi đến giờ cơm mới ra khỏi phòng, mặt mày cứ rầu rĩ suốt. Trước đó nó cũng ủ dột, nhưng tự vẽ tranh, may đồ, còn học trang điểm gì gì đó nữa thì tâm trạng liền tốt lên, có thể nhìn ra…”
“Nghe nói ngay cái đêm mà cô ấy gặp chuyện, thì máy điều hòa bị trục trặc?”
“Đúng vậy. Chúng tôi cũng đã trình bày với cảnh sát rồi. Từng nghĩ, phải chăng có người trèo tường vào, đụng phải dàn máy ngoài của điều hòa này nọ… Nhà chúng tôi nằm ở tầng hai thôi, vẫn có thể trèo vào được. Cảnh sát đã kiểm tra, nhưng ngoài tường không có dấu vết có người. Mà trên giường nó cũng ướt sũng nước. Tối hôm đó chúng tôi không hề nghe thấy một chút tiếng động nào. Nếu nó lấy nước từ nhà vệ sinh qua thì chắc chắn phải có tiếng động. Hơn nữa, làm vậy để làm gì… Mẹ nó… mẹ nó còn nghĩ, không biết có phải vì cái cô bạn đã mất tích hay không… Không phải… cũng tìm thấy một vũng nước sao? Có lẽ vợ tôi nghĩ ngợi lung tung… Nếu lúc đó chúng tôi quan tâm đến nó hơn thì tốt. Ban đầu cứ ngỡ nó đã nghĩ thông. Chuyện kiểu như thế này…”
“Ông Thái, những thứ này đều là đồ mà con gái ông đã sưu tầm à?”
“Hả? Đúng, đều là đồ chơi mà nó mua đó.”
“À…”
“Hôm nay cám ơn ông nhiều.”
“Ồ, đâu có gì.”
…
Cộp cộp cộp…
“Có phát hiện gì à?”
“Ờ, thì ra cô gái này thích Serena, có rất nhiều mẫu garage kit của Serena.”
* Garage kit: gọi tắt là GK, những mô hình nhân vật hoạt hình được các fan làm tại nhà, số lượng ít và đóng gói khá đơn giản.
“Serena?”
“Rất có khả năng là đã bị hại rồi.”
“Có khi nào… ma giấu… mà dù cho chính là Serena đi nữa… không lẽ cũng như loại tiểu thuyết… xuyên không?”
“Tôi nghĩ tốt nhất cô nên chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất đi.”
“… Hu… hu hu… tại sao… tại sao…”
“Mong cô nén bi thương.”
“Hu hu hu… hức… hức…”
“…”
“Xin lỗi, xin lỗi… Tôi… tôi thật không ngờ… Viên Viên rất thích Serena… nếu thực sự là… Tôi thấy đáng sợ quá… Còn Tiểu Mẫn nữa. Bạn ấy… bạn ấy…”
“Cô Vương, mong cô cố gắng nhớ kĩ lại được không?”
“Tôi không biết. Thình lình mất liên lạc với Tiểu Mẫn, bạn ấy không trả lời chúng tôi. Viên Viên… trước lúc Viên Viên gặp chuyện, còn bàn bạc với chúng tôi chuyện của Tiểu Mẫn. Bạn ấy đã nghĩ đủ mọi cách muốn tìm ra Tiểu Mẫn. Và còn…”
“Cô Vương, cô nhớ ra được gì rồi à?”
“Hôm đó đột nhiên bạn ấy hỏi chúng tôi, nếu nhân vật trong hoạt hình xuất hiện ngay bên cạnh mình, thì sẽ thế nào… cũng giống những giả thuyết tán gẫu trên mạng. Chúng tôi nói chuyện qua lại một hồi, sau đó có nói nếu xuất hiện những nhân vật kiểu như Kagura hay Tử Dương thì sẽ tìm được Tiểu Mẫn ngay. Nhưng Viên Viên, lúc đầu bạn ấy có tham gia vài câu, sau đó không trò chuyện với chúng tôi nữa. Bạn ấy… không lẽ bạn ấy…”
“Cô có gặp phải tình huống tương tự như thế chưa? Nhìn thấy bên mình xuất hiện những nhân vật trong hoạt hình?”
“Không có. Trước giờ tôi chưa từng gặp.... Bây giờ… bây giờ làm sao đây?”
“Chúng tôi cần phải xác định trước điểm này. Chuyện lần này có thể chỉ là một sự kiện riêng biệt, có thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Và còn một khả năng nữa, đó là có thể cô và bạn bè cô đều đang bị một thứ gì đó nhắm đến. Cô Chu và cô Thái chẳng qua chỉ là người thứ nhất và người thứ hai. Có thể gặp mặt hai người còn lại không?”
“À… hai người ấy đều đang ở trong ký túc xá của trường. Bây giờ chúng ta qua đó đi!”