Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1416 : Mã số 072 – Nguyên nhân tử vong là một câu đố (6)
Ngày đăng: 16:59 30/04/20
Ngày 14 tháng 9 năm 2011, đến trường của người ủy thác. File ghi âm 07220110914.wav.
“Chào cô Tào, cô Tôn.”
“Vâng.”
“Chào mọi người.”
“Chắc cô Vương đã trao đổi với hai cô về tiến độ điều tra của chúng tôi rồi. Bây giờ chúng tôi nghi ngờ các nhân vật hoạt hình mà các cô thích đã có vấn đề, hoặc có thứ gì đó đã dựa vào những nhân vật này để làm gì đó. Gần đây hai cô có phát hiện ra điều gì dị thường không?”
“… Không có.”
“Tôi… không hiểu lắm… Vừa rồi trong điện thoại đã nói, Serena đã giết chết Chu Mẫn và Viên Viên… Chuyện này… sao có thể xảy ra được? Hai người họ chắc là bị mất tích thôi đúng không? Bị bắt cóc đem bán, có lẽ… Chu Mẫn bị bắt, sau đó có thể Viên Viên đã phát hiện được gì đó, tự mình đi tìm…”
“Cô Tào, chắc cô cũng hiểu về nhân vật Serena này chứ?”
“…”
“Thực sự rất giống. Ý tôi là, thứ mà các cô nói… ma pháp của Serena là dùng băng, thích đóng băng người, rồi băng tan… nước… tất cả đều phù hợp.”
“Như thế thì cũng quá hoang đường! Thà cô nói là ma tác quái, còn… còn dễ tin hơn...”
“Cô Tào, chúng tôi hy vọng cô có thể nhìn chuyện này bằng một trạng thái cởi mở hơn. Điều đầu tiên chúng tôi muốn làm, là đảm bảo an toàn cho các cô. Hai cô gần đây có nhìn thấy hiện tượng kỳ lạ nào không? Hoặc bên cạnh mình có thứ gì đó phát sinh thay đổi lạ?”
“Không có.”
“Đương nhiên là không!”
“Trước khi cô Chu và cô Thái gặp chuyện, có từng nhắc đến chuyện gì với hai cô không?”
“Không có.”
“Không!”
“Trước khi xảy ra chuyện, họ có từng làm chuyện gì đặc biệt không? Ví dụ như các trò chơi nguy hiểm, các game kinh dị, hoặc đến những nơi kì quái, dùng phương thực lạ để cầu nguyện, chúc phúc?”
“Đừng có kéo mình. Chắc chắn bạn ấy bị mấy người đó lừa rồi….”
Cộp… cộp… cộp…
“Xin lỗi, tôi không ngờ…”
“Không có gì. Mỗi người một quan niệm, nên cái nhìn đối với thế giới cũng khác nhau.”
“…”
“Cô Vương còn chuyện gì nữa à?”
“Họ… có thực là đã… bị hại không?”
“… Đúng. Tuy không thể nói cho cô rõ làm sao chúng tôi biết được, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng hai người bạn của cô đã bị hại rồi.”
“…”
“Xin cô nén bi thương.”
“Nếu… nếu họ chết rồi… Cộng với những gì mọi người vừa nói… Ý của mọi người là… thế giới này có ma, đúng không?”
“Cô muốn chúng tôi triệu hồn sao?”
“…”
“Triệu hồn phải có một vài dụng cụ. Chúng tôi cần có máu trích từ người thân của họ. Tôi thấy chúng ta không có cách nào có được sự đồng ý của gia đình họ đâu. Họ cũng giống như cô, vẫn ôm trong lòng hy vọng, hoặc giống như cô Tào vậy, không tin những chuyện này.”
“… Hết cách rồi sao? Ví dụ như cầu cơ chẳng hạn. Chắc là được đấy… sau đó có thể biết được, rốt cuộc họ đã gặp phải chuyện gì. Hai người họ đều không có kẻ thù. Chúng tôi dù yêu thích thế giới ACGN, nhưng trong trường không hề xung đột với ai. Tính tình các bạn ấy cũng rất tốt. Dù trên mạng chúng tôi cũng có đăng tác phẩm, nhưng khi lên mạng xã hội hoặc diễn đàn chưa từng tranh cãi với ai. Thật đó, không thể nào có người cố tình giết họ được!”
“Cô tán đồng suy đoán kia của chúng tôi, cho rằng các sản phẩm ăn theo kia, tại một giai đoạn nào đó đã bị người ta động chân tay?”
“… Nếu đúng như thế, thì thật là quá đáng… Mọi người… Kể ra thì những người không hiểu sẽ thấy chúng tôi khá ngu ngốc. Chúng tôi thường nói đùa với nhau, vì tín ngưỡng mà nạp tiền, mua những thứ đắt đỏ lại vô giá trị. Nhưng mua chúng đơn giản chỉ vì thấy thích, nếu nói có mục đích gì đó, thì cũng chỉ mong cho số lượng tiêu thụ được tốt hơn, tác phẩm được tái xuất bản, tác giả có đời sống ổn hơn, để sáng tác ra những tác phẩm xuất sắc hơn… Chúng tôi… nếu thứ mình thích lại giết chết mình… Ý tôi là… suy đoán mà cô nói với tôi có nhắc đến Serena… Tôi vừa nghe liền nghĩ, Tiểu Mẫn có thể đã thực sự… nhìn thấy Serena. Có thể Serena đã cố tình dụ dỗ bạn ấy, có thể đã nói gì đó với bạn ấy… Lúc đó chắc chắn bạn ấy đã rất vui… chắc chắc không hề sợ hãi… Bạn ấy ra khỏi vườn, chạy thẳng vào rừng… sau đó liền bị… Lúc đó… Ma pháp của Serena thường đóng băng người ta từng chút một, bắt đầu từ dưới chân… đúng ra bạn ấy vẫn có thể kêu cứu mà… Cả Viên Viên nữa… toàn bộ quá trình của ma pháp cần mất mấy giây, hay mươi mấy giây… Trong hoạt hình phải mất mười mấy giây, với đủ loại kĩ xảo, và cả đối thoại của nhân vật này nọ… Họ… nếu thực sự là vậy… đúng ra họ vẫn có thể nói chuyện, vẫn có thể kêu cứu được… Nhưng không ai nghe thấy gì cả… Có lẽ lúc đó… chắc chắn… chắc chắn họ không tài nào tin nổi vào mắt mình, mất hết mọi phản ứng… hức… hức hức… Nếu quả thực là có ai đó đã làm chuyện như vầy, thì quá tàn nhẫn… thực sự quá tàn nhẫn…”