Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1423 : Chuyện vặt trong nhà

Ngày đăng: 16:59 30/04/20


Một người vừa tung ám chiêu, chuyện này liền trở nên rối rắm.



Tôi được Chủ nhiệm Mao gọi đến căn hộ của Trần Gia Huy.



Căn hộ ấy ở tòa nhà số 7, bên trong đang rất ồn ào.



Điều này khiến tôi nhớ ngay đến chuyện của hai anh em Từ Cương và Từ Thiết. Lúc đó nhà họ Từ cũng ầm ĩ như vậy.



Chen khỏi những người đang đến hóng chuyện, tôi lên đến nơi mới nhận ra hai bên đã đánh nhau rồi. Một số vali bị vứt trên lối đi, quần áo, bàn chải đang bị người ta giẫm đạp lên. Hai người đàn bà đang cấu xé quần áo của nhau.



Hai người này tôi đều biết.



Một người là con gái út của Trần Gia Huy, Trần Mẫn Hoa. Người kia là vợ của con trai cả, Nghê Diễm Bình.



Hai người đàn bà đang lao vào cấu xé, chửi bới lẫn nhau, cảnh tượng đương nhiên cực kỳ khó coi.



Chủ nhiệm Mao đứng bên cạnh đang lóng ngóng chẳng biết làm sao.



Nhất thời tôi chẳng biết phải làm thế nào.



May là Quách Ngọc Khiết đang đi chung với tôi.



Cô ấy vừa vung tay một cái, hai người đàn bà đang đánh nhau lập tức tách ra.




“Vâng, vâng.” Tôi ứng phó qua loa với Trần Mẫn Hoa.



Sau một hồi kể lể của Trần Mẫn Hoa, nghe ra thì tiêu điểm của vụ kiện vẫn nằm ở chỗ Trần Dung Hoa. Bà ta đã chăm sóc Trần Gia Huy đã nhiều năm, tiền của ông cụ trước giờ cũng do bà ta giữ. Chuyện này vốn dĩ đã là lẽ đương nhiên. Mấy người con khác của Trần Gia Huy cũng không quá để bụng số tiền ấy. Dẫu tiền bồi thường có nhiều hơn nữa, nhưng khi ông cụ chưa qua đời thì cũng chẳng mấy liên quan đến họ.



Tôi nghĩ đến vấn đề xã hội, nghi ngờ có phải Trần Dung Hoa muốn nuốt số tiền đấy rồi không lo cho Trần Gia Huy hay không. Trần Mẫn Hoa rõ ràng không tin loại khả năng này. Nghĩ kĩ thì vậy giờ Trần Gia Huy đang ở trong nhà Trần Dung Hoa, Trần Dung Hoa không thể nào đuổi cha ra khỏi nhà được. Nếu bà ta làm ra chuyện đó vậy thì chính là tội ruồng bỏ.



“… Người đàn bà này đâu chịu để yên. Xúi giục anh cả tôi đi tranh quyền giám hộ, để chiếm đoạt tiền bồi thường. Còn nói muốn lấy căn hộ để làm nhà cho con trai sau khi lấy vợ. Nhưng nhà cho cháu tôi đã chuẩn bị sẵn từ lâu rồi. Thật ra là thằng cháu bên nhà ngoại chị ta sắp lấy vợ, nhưng chưa có nhà, trước đây chị ta còn nói gì nhỉ, nói đứa cháu đó cứ lấy vợ trước đi, căn hộ sẽ cho đứa cháu đó dùng, đem cho thuê. Mẹ! Cái thứ không biết xấu hổ!” Trần Mẫn Hoa cứ thế mà kể lể, xem ra cũng đã nhắc đến trọng điểm, nhưng đến đây thì bà ta lại nổi cơn, chửi bới càng hăng hơn.



Coi như tôi đã biết mấu chốt nằm ở chỗ nào, nhưng cũng đành bó tay.



“Anh cả của bà sẽ không đồng ý, con của ông ta cũng vậy, chuyện này chắc chắn không thành đâu, đúng không? Ở đâu ra cái kiểu lấy của nhà đắp cho người bên nhà mẹ chứ.” Tôi khuyên can.



Trần Mẫn Hoa tỏ ra tức anh ách: “Anh tôi và cháu tôi là người tốt! Nhưng chị ta đâu có vừa lòng! Còn lén đem chìa khóa giao cho cháu của chị ta nữa chứ! Một khi người ta dọn vào rồi, thì làm sao đuổi đây?”



Ngẫm lại, hành động chiếm nhà của Trần Mẫn Hoa cũng có nguồn, có nguyên nhân cả.



Chủ nhiệm Mao lại lên tiếng khuyên nhủ vài câu.



Tôi vừa định lên tiếng, thì nghe thấy tiếng chuông báo đặc biệt. Đây là nhạc chuông tôi cài riêng cho người của Thanh Diệp. Cổ Mạch, Nam Cung Diệu thì ít khi nào gọi điện cho tôi. Ngô Linh dù có chuyện gì cũng nhắn tin cho tôi trước, rất có chừng mực, để khỏi làm phiền đến công việc của tôi. Bây giờ gọi thẳng qua, chắc chắn là có chuyện cấp bách.



Tôi rút điện thoại, xin phép Chủ nhiệm Mao một tiếng, rồi chạy ra chỗ khác nghe máy.