Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1425 : May mắn
Ngày đăng: 16:59 30/04/20
“Chuyện gì vậy?” Vừa chạy đến chỗ tôi, Quách Ngọc Khiết liền hỏi ngay. Cô ấy liếc mắt nhìn về phía phòng nghiên cứu, nhưng hình như cũng giống những người xung quanh, chẳng thấy gì hết.
Trong mấy sự kiện trước đây, Quách Ngọc Khiết đã lộ ra năng lực thân thiết kì lạ của mình.
Hồn ma hình như sẽ chủ động đến cầu cứu cô ấy, nhưng tần suất chưa được cao.
Mắt âm dương của cô ấy hình như cũng có vấn đề, có thể nhìn thấy hồn ma, nhưng lại không phân biệt được hồn ma với người sống.
Tôi nhỏ giọng kể lại tình huống cho Quách Ngọc Khiết nghe. Quách Ngọc Khiết vô cùng sửng sốt, cố gắng ngẩng đầu lên quan sát tầng sáu, nhưng sau khi cúi đầu xuống, vẫn trả lời tôi bằng cái lắc đầu.
“Em chỉ có thể cảm thấy có động đất.” Bản thân Quách Ngọc Khiết cũng đang rất mơ hồ.
“Đừng lo chuyện đó nữa.” Tôi dứt khoát vứt bỏ ý định tìm hiều.
Tôi rất rõ, lúc này tôi chẳng làm được gì khi đã mất đi năng lực. Có thể bảo vệ được mình, không chuốc thêm phiền phức cho người của Thanh Diệp, cũng đủ để cảm tạ Ông Trời vì đã không tiếp tục hành hạ tôi nữa rồi.
Tôi nhắc nhở Quách Ngọc Khiết chú ý xung quanh.
Cô ấy chưa từng thấy Kiều Hử, nhưng trong một đám đông người cao tuổi, tìm ra một người phụ nữ trẻ thì không khó lắm.
Về tuổi tác, hiện tại Kiều Hử cùng lắm là ba đến bốn mươi tuổi. Nhìn bộ dạng của Kiều Hử trong video, chắc cô ta sẽ không phải quá vất vả vì chuyện mưu sinh. Có lẽ sẽ hơi phát phì, nhưng không đến mức già như người già xung quanh.
Có điều, Kiều Hử biết ma pháp hắc ám, nên chuyện này cũng rất khó đoán.
“Tìm chỗ nào vắng người đã.” Tôi đề nghị với Quách Ngọc Khiết.
Chen giữa đám đông thì rất dễ gặp rắc rối.
Tôi cũng không muốn liên lụy đến những người ở đây, cũng không muốn mình bị vướng tay vướng chân khi trốn chạy.
Quách Ngọc Khiết đồng ý, cùng tôi đi chạy về một nơi vắng người.
Tôi vội lấy điện thoại ra, thông báo cho Ngô Linh biết tình hình bên này.
Tôi không giúp được Diệp Thanh, nhưng trong lòng lại lo lắng.
Trong mấy lần trước đây, khi con quái vật đó tác quái, e là tình hình không nguy hiểm đến mức này.
“Chuyện này chỉ đành trông cậy vào chính bản thân Diệp Thanh thôi. Hiểu biết của tôi về cái dị không gian ấy chỉ thông qua cảnh mộng của cậu. Diệp Thanh… có lẽ sau khi chúng tôi gặp nạn, đã tự mình điều tra về dị không gian đó, hơn nữa cũng đã có được thu hoạch. Có lẽ anh ấy là người hiểu rõ về dị không gian nhất.” Trong giọng điệu của Ngô Linh lộ ra vài phần vô lực.
Diệp Thanh biết nhưng không chịu nói. Hơn nữa đã sớm bày tỏ thái độ, anh ta cho rằng những người chưa đủ thực lực mà biết những chuyện này thì không hay ho gì.
Ngô Linh dặn dò tôi vài câu, đồng thời tranh thủ thời gian phổ cập kiến thức về ma pháp hắc ám cho tôi nghe.
“… Nếu không được, thì cậu hãy dụ Kiều Hử đến chỗ cái dị không gian ấy.” Cuối cùng Ngô Linh đề nghị: “Sau đó, thì trông chờ vào vận may của cậu thôi.”
Đây là một kế hoạch không đáng tin.
Tôi nhìn về phía Quách Ngọc Khiết. Cô ấy đã gửi tin nhắn cho đám Tí Còi để thông báo tình hình.
Trong đầu tôi chợt hiện lên một ý nghĩ, liền nói với Quách Ngọc Khiết: “Em phải cách xa anh ra. Chúng ta tách nhau đi.”
Quách Ngọc Khiết lườm tôi một cái: “Đừng có đùa.”
Xung quanh đang vang lên tiếng la hét hỗn loạn.
Tôi không nhìn thấy được gì, nhưng vẫn có thể cảm nhận được âm khí và luồng hơi thở tà ác đang ở phía xa xa.
Không nhìn thấy được những gì đang diễn ra, trong đầu tôi vô tình hiện ra khung cảnh trong dị không gian.
“Bảy năm…” Tôi nhớ đến một điểm thời gian trong tương lai: “Lẽ nào… sẽ bắt đầu từ đây?”
Đây chỉ là một khả năng mà tôi có thể nghĩ đến.
Khoảng thời gian bảy năm sẽ bắt đầu từ bây giờ, cả thế giới này sẽ thay đổi đến tận gốc sao?
Quách Ngọc Khiết kéo tay tôi đi theo cô ấy, nhưng bản thân cô ấy cũng đang đi không vững.
Cơn động đất đã trở nên dai dẳng, tôi vẫn nghe thấy tiếng gầm rống của quái vật.
Vừa quay đầu lại, tôi lập tức phải há mồm trợn mắt.
Một con quái vật có hình dạng giống như quái vật Behemoth* từ trên tầng 6 nhảy xuống.
* Behemoth: một con quái vật trong truyền thuyết phương Tây và là một trong 7 con quỷ Satan được kinh thánh Thiên Chúa nhắc đến.
Hai bàn tay khổng lồ với móng vuốt sắc nhọn đang rũ hai bên thân. Dưới ánh mặt trời, bộ móng vuốt đang ánh lên những ánh sáng sắc bén.
Tôi chỉ lờ mờ nhìn thấy lớp lông màu tro nhạt của nó, đồng thời cũng nhìn thấy hàm răng nanh bén ngót của nó.
Cú tiếp đất của nó khiến mặt đất chấn động dữ dội.
Tôi và Quách Ngọc Khiết cùng ngã ra đất.
Xa xa, tiếng gào thảm và tiếng la hét đồng loạt vang lên. Sau đó cả hai luồng âm thanh đột nhiên im bặt.
Quách Ngọc Khiết vẫn đang cầm điện thoại.
Trong điện thoại vang ra giọng nói run rẩy của Trần Hiểu Khâu: “Họ… chết hết rồi…”
Cơn chấn động của mặt đất đã thay đổi. Từ sự chấn động liên tục, bây giờ đã biến thành từng cơn từng cơn, giống như có một con quái thú khổng lồ đang bước đi trên mặt đất.
Tôi lại nhớ đến con Kỳ Lân kia, khiến nhịp tim và nhịp thở của tôi đều ngừng lại.
Một luồng âm khí đáng sợ từ phía phòng nghiên cứu truyền lại. Bầu trời thoáng chốc bị mây đen che kín.
Leng keng… leng keng…
Cộp cộp cộp…
Tiếng chuông và tiếng bước chân đang hòa trộn vào nhau.
Đùng đùng đùng!
Cùng với những tiếng động nặng nề, tôi nhìn thấy bóng con quái vật từ đằng sau tòa lầu phóng ra, lao về phía tôi và Quách Ngọc Khiết.