Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1426 : Tai họa đứt ngang
Ngày đăng: 16:59 30/04/20
Tôi đã cảm nhận được nỗi sợ hãi trên cơ thể cao tầm hai mét và cả hai cánh tay cũng dài cỡ đó của con quái vật.
Nó đang sợ thứ gì vậy?
Cộp!
Leng keng!
Động tác của con quái vật khựng lại được một giây, rồi nó quơ quào hai cánh tay liên tục, tạo ra những làn gió chém đứt ngang lưng những hàng cây xanh trong khu dân cư.
Thôn Sáu Công Nông là một khu dân cư lâu năm, nên có không ít những cây xanh cao lớn.
Xuyên qua những tàng cây, tôi trông thấy lưng con quái vật bị lôi đi ngược về phía sau.
Sau lưng của con quái vật, tôi chỉ nhìn thấy một đôi mắt.
Tôi giật mình, linh hồn gần như bị đóng băng, toàn thân cứng đờ.
Loại âm khí sôi sục cuộn trào ấy khiến tôi cảm thấy sợ hãi.
Tuy chủ nhân của luồng âm khí ấy là Diệp Thanh, nhưng âm khí của anh ta lúc này đã khác hẳn trong quá khứ.
Tôi há mồm trợn mắt nhìn con quái thú đó ngừng vùng vẫy, giống như từ một con mãnh thú biến thành mèo con, ngoan ngoãn theo Diệp Thanh rời đi.
Wu… u…
Trong đầu tôi chợt xuất hiện một chuỗi âm thanh kì quái.
Đồng thời, tôi nghe thấy Ngô Linh bên kia đang cất tiếng rên rỉ đau đớn.
Một cơn đau xộc ra từ thẳm sâu bên trong linh hồn, khiến cả người tôi co rút trên mặt đất.
Nhưng tư duy của tôi vẫn chưa ngừng lại.
Tôi nhớ đến lúc nhập vào vợ của Mộc Ca, tôi đã từng nếm qua cái cảm giác đáng sợ này.
Là tác dụng phụ từ năng lực của Mộc Ca!
Đây là ý nghĩ sau cùng của tôi.
“Sao cha mẹ lại đến đây?” Tôi ngồi dậy.
“Con nhập viện, mà cha mẹ không chạy đến được sao? Con thật là…” Mẹ tôi vừa trách mấy tiếng thì đã nghẹn lại.
Cha tôi hỏi: “Con sao rồi? Có bị thương ở đâu không?”
“Con chỉ bị ngã thôi.” Đương nhiên là tôi không thể nói do Diệp Thanh sử dụng năng lực của Mộc Ca, nên mình bị gánh tác dụng phụ. Nên chỉ có thể đổ cho động đất: “Không trụ vững nên đầu bị đập xuống đất một cái, không sao cả.”
Quách Ngọc Khiết khi nãy quay lại, chưa thông báo kết quả khám của tôi. Mà tôi cũng không hỏi, tôi biết rõ tình huống của mình.
Hiện tại, tôi chỉ có thể đoán ra là mình đang nằm trong phòng bệnh thuộc khoa thần kinh, hay não bộ gì đó, chưa rõ bệnh trạng thế nào.
Mẹ lo lắng nhìn tôi, rồi lục bệnh án, còn định tìm bác sĩ hỏi thăm nữa. Cha tôi thì thong thả, sau khi quan sát tôi hồi lâu, có vẻ đã tin lời tôi nói.
“Vẫn chưa nói cho em con biết, nếu con không làm sao, thì cũng không nên khiến nó lo lắng. Bây giờ con cảm thấy trong người thế nào?” Cha tôi hỏi.
Tôi lắc đầu: “Không sao ạ.”
Cha mẹ đã ra ngoài tìm bác sĩ hỏi thăm.
Tôi nhìn cha mẹ rời đi, dựa lưng lên gối, nhắn tin cho Quách Ngọc Khiết hỏi thăm kết quả khám của bác sĩ.
Quách Ngọc Khiết trả lời rất nhanh, bảo tôi đã được đưa đi chụp CT, chưa tìm ra nguyên nhân. Lúc tôi hôn mê, hình như rất đau đớn, lại giống như đã hoàn toàn bất tỉnh, mất hết tri giác, bệnh viện cũng không chữa được.
Vừa đọc xong tin nhắn, tôi đã nhìn thấy cha mẹ và bác sĩ đi vào.
Bác sĩ hỏi thăm, đương nhiên là tôi bảo mình ổn rồi, không cảm thấy gì hết.
Do trước đó không khám ra nguyên nhân, tôi cũng không bị thương, nên qua yêu cầu của tôi, cha đã đi làm thủ tục xuất viện giúp.
“Sao không nán lại kiểm tra thêm?” Mẹ tôi lo lắng nói.
“Con không sao, kết quả chụp CT cũng không thấy có vấn đề mà.” Tôi nói.
Mẹ tôi lại thở dài, không nói gì thêm.
Tôi quan sát mẹ một lát, nhìn bộ dạng ngập ngừng của mẹ mà lòng tôi không khỏi thấp thỏm, nhớ đến suy đoán trước đó của mình.
“Nếu không… con nghỉ việc đi được không?” Hình như mẹ tôi đã quyết tâm, lời mẹ tôi vừa nói ra khiến tim tôi đập thình thịch.