Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1431 : Tên của ác ma (2)

Ngày đăng: 16:59 30/04/20


Tôi không biết nhóm Ngô Linh đã làm thế nào.



Bất kể là cuốn sổ dày sặc mùi cổ kính, hay là cây bút lông trắng thuần khiết, cho đến bình máu đầy vẻ quái dị thì tất cả đều khiến người ta cảm thấy đã có thêm kĩ xảo vào trong đó.



Nhưng đây không phải là kĩ xảo được thêm vào trong phim, mà là dụng cụ có thực.



Tôi thấy hơi thán phục, không khỏi trầm mặc không nói nữa.



Tí Còi và Gã Béo thì ngay lập tức kêu lên những tiếng “ồ ồ” không rõ đang nghĩ gì, chỉ thấy cả hai đang nhìn chằm chằm những thứ đó không chớp mắt.



“Những thứ này làm sao mà tìm được vậy?” Tí Còi tò mò hỏi: “Cái đám người ngoại quốc sao lại chịu giao những thứ này cho mấy người thế?”



Cổ Mạch hừ một tiếng chứ không trả lời.



Ngô Linh nói: “Họ không dùng đến. Đã rất lâu rồi phương Tây không xuất hiện ác ma. Bên cạnh đó thì chúng tôi đã đáp ứng cho họ vài điều kiện.”



Ngô Linh không nói rõ, Tí Còi cũng không hỏi tiếp.



Tôi lấy quyển sổ ra, nhận thấy nó khá giống với cuốn sổ của ác ma. Trên bìa có những văn tự màu đỏ, loại chữ này tôi chưa từng được thấy và cũng không đoán được nó là loại chữ nào. Giấy bên trong cũ kĩ, có lẽ bản thân quyển sổ đã là đồ cổ, Ngô Linh chỉ việc viết thêm chữ bên trên mà thôi.



Sau khi mở ra, thì có thể nhìn thấy những ghi chép dày đặc bên trong, cũng là những con chữ tôi không hiểu.



“Đây chính là tên của ác ma à?” Tí Còi thò đầu đến xem, rồi hỏi.



Tôi tiện tay đưa quyển sổ cho cậu ta.



Tí Còi không nghĩ nhiều, cẩn trọng nhận lấy, nghiên cứu hồi lâu: “Loại này tôi chưa từng thấy… mà hình như là thấy rồi… Haiz, không nhớ rõ nữa, những cái thứ ma pháp hắc ám gì đấy đều là bùa chú quỷ quái hết.”



Ngô Linh chỉ vào hàng chữ lớn đầu trang giấy: “Đây là tên, bên dưới là mệnh lệnh.”



“Vậy thì… phải làm thế nào?” Tí Còi nhìn Ngô Linh.



“Cứ để tôi viết là được. Gọi các cậu đến, chủ yếu là để thu hút con ác ma đó.” Ngô Linh lấy lại quyển sổ từ tay Tí Còi.



“Được rồi, các cậu làm việc đi. Cầm cẩn thận.” Cổ Mạch đưa cây bút lông và lọ máu cho Tí Còi đang đứng gần anh ta nhất.



Gã Béo đi giúp một tay, thì bị Cổ Mạch ngăn lại: “Cậu cũng là mồi ngon, tự bảo vệ lấy mình đi.”




Trần nhà của phòng làm việc bị thủng một lỗ lớn, khiến ánh mặt trời chiếu thẳng xuống.



Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc này tôi vẫn cảm thấy ngoài sức tưởng tượng.



Cái lổ thủng đó quá lớn, vượt xa kích cỡ của con quái vật mà tôi đã thấy. Suy nghĩ kĩ lại, hôm đó tôi nhìn thấy móng vuốt con quái vật thò lên trời trong đám bụi trên nóc nhà, cũng lớn quá sức tưởng tượng.



Cái này có thể xem như ma pháp của con Behemoth không?



Không, loại quái vật đó hoàn toàn không phải Behemoth trong truyền thuyết, chỉ là có ngoại hình tương tự thôi.



Nó có thể làm được gì, có sức mạnh như thế nào, đều rất khó đoán.



Tôi nhìn về phía cuối hành lang.



Bức tranh trừu tượng vẫn được treo ngay ngắn trên đó, hoàn toàn không ăn nhập với cảnh tượng tan hoang của phòng nghiên cứu.



Chiếc chuông đã có thêm vài vết nứt cực kì rõ, từ xa nhìn lại cũng thấy được.



Trong phòng đang vô cùng lộn xộn, những vật gia dụng đều bị đập nát.



Tôi, Tí Còi và Gã Béo đều bị cảnh tưởng này cuốn hút.



Vừa quay đầu nhìn lại, thì bắt gặp vẻ mặt âm trầm của Cổ Mạch.



Bất chợt tôi nhớ ra, đối với chúng tôi, nơi đây chỉ là một văn phòng làm việc, là trụ sở của Thanh Diệp, là nơi Diệp Thanh lưu trú. Nhưng đối với người của Thanh Diệp thì nơi đây không khác gì nhà của họ.



Tôi nhìn sang Ngô Linh, nhận ra cô ấy đã ngồi lên chiếc ghế sofa bị cắt đứt một nửa, vẫn đang cặm cụi lật sổ.



Ở chỗ này, thứ thân quen với tôi nhất chính là ghế sofa. Cái ghế mà tôi hay ngồi bị văng đi, đáy hướng lên trời, để lộ ra bụi bặm bên dưới đế ghế và vết đồ gia dụng trên nền nhà.



Các nhân viên cứu hộ đến giám định phòng ốc, cũng sẽ không dọn dẹp cái đống bừa bộn này giùm được.



Tôi gọi Tí Còi và Gã Béo cùng đến lật mấy cái ghế sofa lại. Còn những thứ khác, nhất là cái văn phòng đang bị vùi trong gạch đá thì chúng tôi không thể nào dọn dẹp nổi.



“Tìm ra rồi.” Đột nhiên Ngô Linh lên tiếng.