Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1432 : Tên của ác ma (3)
Ngày đăng: 16:59 30/04/20
Quyển sổ đang được mở ra, trên hai trang nọ, bên trên đề họ tên, bên dưới có chữ, nhìn vào không có nhiều nội dung lắm.
Ngô Linh vừa ra hiệu bảo Tí Còi đem bút mực qua, vừa giới thiệu: “Dasco Ferrand, một con ác ma thích cải trang thành loài người. Lần đầu tiên bị phát hiện là ở một thị trấn nhỏ. Nó giả dạng thành một người đàn ông trung niên, cả cuộc đời có dấu tích rõ, nhưng cả thị trấn không ai biết thân phận thực sự của nó. Lần đó, nó đã chạy thoát, sau đó lại bị thầy trừ ma và phù thủy phát hiện mấy lần, nhưng chưa có thông tin ghi lại là nó đã chết. Phù thủy kia cũng đã từng bắt được nó, nhưng sức mạnh của nó cũng bình thường, lại không có điểm đặc biệt nào, nên rất ít khi được phù thủy đó sử dụng.”
Nói đến đây, Ngô Linh đã chấm bút lông vào máu tươi đựng trong chiếc lọ thủy tinh.
Máu thấm vào ngòi bút, theo độ lan dần trên cán bút, khiến cây bút vốn dĩ vô cùng thanh khiết trở nên quái dị và tà ác.
Tôi không chỉ đơn thuần là bị ảnh hưởng bởi sự biến hóa màu sắc của cây bút, mà còn có một sức ảnh hưởng khó tả xuất phát từ tiềm thức chi phối cách nhìn của tôi.
Ngô Linh cầm bút, viết những văn tự trông rất đẹp mắt vào phần nửa dưới của trang giấy.
Nét chữ lưu loát, máu tưởng như đang chảy ra từ quản bút, nhuộm hồng mặt giấy. Đến lúc nét chữ khô đi, sắc đỏ đã biến thành sắc đen, mang đượm hơi thở cổ kính qua dòng chảy của thời gian, vừa khéo rất phù hợp với quyển sổ nhìn đầy cổ kính này.
Bỗng nhiên tôi hơi nghi ngờ tính chân thực của những thứ này.
Chắc hẳn Ngô Linh đã bỏ rất nhiều công sức để truy tìm di vật của vị phù thủy kia và có thể cô ấy cũng đã thực sự tìm được chúng trong khoảng thời gian gần đây. Có điều, bản thân Ngô Linh cũng không dám chắc chúng là đồ thật hay đồ giả, nên vẫn phải dựa theo kế hoạch ban đầu mà gọi Tí Còi đến.
Tôi quan sát Ngô Linh, rồi quay qua nhìn Cổ Mạch.
Ánh mắt cả hai đều rất bình tĩnh. Hình như Cổ Mạch đang lắng tai nghe ngóng gì đó, nên không thực sự để tâm.
Tôi không thể nhìn ra gì qua vẻ mặt của hai người họ.
Nhưng qua vẻ mặt của Tí Còi, thì tôi nhận thấy, Tí Còi đang tin trăm phần trăm. Gã Béo cũng đang cảm thán vô cùng.
Như thế, chắc hẳn sẽ thành công chứ nhỉ?
Nụ cười của ác ma rất nhân tính hóa: “Tôi chọn cách đó để được sống mãi, để tận mắt chứng kiến sự biến đổi của thời đại. Vì muốn vình viễn tồn tại, nên tôi cần linh hồn mạnh mẽ để chống chọi với cơn tai họa sắp tới. Sinh mệnh của loại người quá yếu ớt. Rõ ràng vốn sở hữu linh hồn hùng mạnh đến thế, lại đơn giản chết đi như một vật hiến tế, cô không thấy đáng tiếc sao? Đặc biệt là giống như cô, giống như cậu ta và giống như hồn ma vô cùng mạnh mẽ kia…”
Ác ma vừa nói, vừa quay qua nhìn về phía hành lang.
Tôi quay đầu nhìn theo, chỉ nhìn thấy lối vào hành lang.
Nhưng tôi cảm nhận được, âm khí trong phòng nghiên cứu đã thay đổi. Chắc Diệp Thanh đã hiện thân rồi.
“Trở thành cộng sự của tôi, đồng hành cùng tôi, thì cậu có thể làm được rất nhiều việc. Nguyện vọng của cậu, tôi sẽ thực hiện cho cậu.” Ác ma một lần nữa cúi người, hệt như thân sĩ đầy lễ độ.
“Chuyện đó là không thể.” Ngô Linh đáp.
Mặt của ác ma vẫn đang hướng về Diệp Thanh, chỉ khẽ liếc mắt nhìn Ngô Linh, rồi di chuyển ánh mắt qua tôi.
“Tôi rất thấu hiểu suy nghĩ của các vị. Nếu lúc sinh tiền mà tôi gặp phải một người như vậy, một thầy trừ ma, hoặc dùng cách gọi hiện nay của các vị là một nhà siêu năng lực, thì tôi cũng sẽ động lòng, sẽ nghĩ đến rất nhiều kế hoạch động trời có vẻ rất khả thi. Thế nhưng, sau khi trở thành linh hồn, nhìn thấy bộ mặt thật của thế giới, tôi đã không còn cái suy nghĩ đó nữa.” Ác ma mỉm cười, phản bác Ngô Linh một cách sắc sảo: “Tai họa đã sắp ập đến, chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống sót. Tính chất của năng lực không đủ để thay đổi thế giới, thậm chí chẳng thể thay đổi được số mệnh của mình. Tên đã bay đi, đạn đã bắn ra thì làm sao quay lại được. Cũng giống như trận tuyệt chủng lớn của những sinh vật cổ đại. Chỉ có loài mạnh và loài may mắn mới có thể sống sót. Không hề có tình huống thứ ba. Và cũng chẳng ai ngăn cản được. Chúng ta chỉ có thể nhìn về phía trước, cố hết sức để sống sót mà thôi.”
Ác ma vừa nói, vừa dang tay ra, cánh tay khẽ lắc lư: “Tôi đã nhìn ra, các người từng sử dụng loại ma pháp mà tôi đã phát minh ra, hòng trốn chạy số mệnh. Các người đều đã từng chết, có lẽ nhờ vào năng lực của người này mới có thể hồi sinh. Ma pháp đó vẫn còn tàn lưu trên thân các người, nhưng như thế vẫn chưa đủ. Vẫn chưa hoàn toàn biến thành một sinh mệnh khác, các người vẫn bị vận mệnh chèn cứng cổ họng, từ lúc sống cho đến sau khi chết, luôn luôn mang gông trên người.”
Càng nghe tôi càng thấy bàng hoàng, không thể khống chế hô hấp của bản thên.
Hình như con ác ma này có thể nhìn thấu tất cả. Thân phận và trải nghiệm của nó khiến người ta phải sửng sốt.
Tôi không khỏi nhìn về phía hành lang, muốn quan sát Diệp Thanh.
Nếu như năm xưa vị phù thủy đó có thể xóa đi danh tính, xóa sạch sự tồn tại của mình, sau đó hòa làm một với ác ma, biến thành một linh hồn có hình dạng ác ma, đồng thời có thể tồn tại mãi mãi, thế Diệp Thanh thì sao? Hiện tại Diệp Thanh là ma, nhưng không chừng anh ta cũng đủ sức để biến thành một loại linh hồn nào đó, biến thành một trạng thái tồn tại tự do mà lớn mạnh hơn hẳn.