Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 145 : Mã số 028 - Quỷ náo loạn (5)
Ngày đăng: 16:42 30/04/20
“Dạ chú, tụi con đâu phải lúc nào cũng mang theo thẻ học sinh bên mình đâu.”
“Các cậu tên là gì? Tôi cần phải gọi điện thoại cho giảng viên của Liễu Nhan để xác nhận lại.”
“Chú Chu, chú đang nghi ngờ tụi con sao?”
“Tôi nghi ngờ tất cả những người quen của con gái tôi. Con gái tôi trước đây vốn rất bình thường, không có vấn đề gì cả, thế nhưng gần đây đột nhiên lại mắc phải bệnh tâm thần, bệnh tình còn trở nên ngày càng xấu đi nữa. Chuyện này chúng tôi nhất định sẽ điều tra cho rõ chân tướng sự việc. Này, cậu muốn làm gì hả?”
“Mời chú nhường đường.”
“Á, cái thứ đó kìa.”
“Chú Chu, dì Chu, mời hai người nhường đường. Hiện giờ cô Chu đang gặp phải nguy hiểm về tính mạng đấy.”
“Rốt cuộc các cậu muốn làm gì? Các cậu cút ra khỏi đây, đây là nhà của tôi, mau báo cảnh sát.”
“Chú Chu...”
“Á... Á... Á...”
“Liễu Nhan.”
Lộp cộp... Lộp cộp... Lộp cộp...
“Con gái cưng của tôi, bảo bối à, mau gọi xe cứu thương đi.”
“Cái thứ đó đang ở đâu?”
“Không tìm ra được. Chắc là nó đã trốn rồi.”
“Bùa hộ thân...”
“Cái thứ này là do các cậu cho Liễu Nhan đúng không? Chính các anh đã dạy hư Liễu Nhan nhà tôi.”
“Chú Chu à, bây giờ không phải là lúc nói những việc này.”
“Hừm... Hừm...”
“Liễu Nhan à, Liễu Nhan. Hức... Hức...”
Vẻ mặt Tí Còi trông không tốt lắm: “Tôi từng tặng cho cô ấy một chiếc vòng đeo tay làm bằng đá bích tỷ.” Tí Còi nói tiếp: “Cô ấy còn chê rằng đá bích tỷ không chứa năng lượng gì cả.”
“Cô ấy” mà Tí Còi nhắc tới chắc chắn là cô bạn gái cũ thích tìm hiểu về phép thuật của cậu ta.
Sau khi nghe xong cái lí do này, tôi rất muốn cười nhưng lại phải ráng nhịn.
Quách Ngọc Khiết vừa nói xong điện thoại, quay sang nhìn tôi và nói: “Lâm Kỳ, chủ nhiệm Mao vừa mới gọi điện thoại đến, bà ấy nói rằng Trương Giai Hâm đã dọn đến nhà của Đào Hải rồi.”
“Tôi còn tưởng cậu ta không biết bẻ khoá cửa nhà đó chứ.” Nghe xong tin này, tôi khá ngạc nhiên, quay sang nhìn Trần Hiểu Khâu.
“Mới có mấy ngày mà cậu ta đã học được cách bẻ khoá rồi à?” Vừa nói Tí Còi vừa làm ra hành động bẻ khoá cửa như trong phim truyền hình.
“Vậy thì phải công nhận rằng cậu ta khá là siêng năng học tập đấy chứ.” Tôi nghiêm mặt, đưa mắt về phía Trần Hiểu Khâu, ý bảo cô ấy gọi điện hỏi chú cô ấy.
Trần Hiểu Khâu gọi điện cho chú cô ấy, nhưng cũng không có kết quả gì. Trần Dật Hàm đã cử người theo dõi Trương Giai Hâm, nhưng chú Hiểu Khâu là Cục trưởng Cục Cảnh sát, có rất nhiều việc phải lo, vụ việc này chắc sẽ không được xếp vào diện ưu tiên trong lịch trình làm việc của ông ấy đâu.
Tôi và Quách Ngọc Khiết thì ngược lại, phải ưu tiên xử lí chuyện này, nên chúng tôi phải lập tức chạy đến thôn Sáu Công Nông để xem xét tình hình.
Sau khi đến thôn Sáu Công Nông, việc đầu tiên mà chúng tôi làm là đi tìm chủ nhiệm Mao, cùng bà ấy đến nhà Đào Hải.
“Tất cả là nhờ vào dì Từ đấy. Bà ấy dọn về đây ở, sau đó tôi mới nghe bà ấy nhắc đến chuyện này, cái cậu trai trẻ đó chắc không phải là con trai của Đào Hải chứ?” Chủ nhiệm Mao trông có vẻ khá lo lắng.
“Không phải.”
Chủ nhiệm Mao lại hỏi tiếp: “Cậu ta chắc cũng không phải là đồng bọn của băng đảng khủng bố nào đó chứ?”
Tôi chần chừ rồi đáp: “Cũng không phải.”
Trần Dật Hàm không có điều tra được thông tin gì về mảng này nên chắc cậu ta cũng không phải đồng bọn của băng đảng khủng bố.
Chúng tôi tiến đến gõ cửa nhưng lại không thấy ai ra mở cửa cả.
Quách Ngọc Khiết dùng hết sức vỗ vào cửa, vừa vỗ vừa gọi thẳng tên Trương Giai Hâm.
Cửa nhà mở ra một cách chậm rãi, đến giờ chúng tôi mới nhìn rõ khuôn mặt của Trương Giai Hâm: Hai má lõm vào, mặt mọc đầy râu lỏm chỏm.
Tôi và Quách Ngọc Khiết đều cảm thấy bất ngờ trước bộ dáng bây giờ của cậu ta. Hai mắt Trương Giai Hâm lừ đừ, tóc mai trắng bạc, trông cậu ta bây giờ như già đi thêm hai mươi tuổi vậy. Mới có mấy ngày trôi qua, vậy mà cậu ta không chỉ học được cách bẻ khoá cửa, mà còn đi phẫu thuật thẩm mĩ nữa sao.