Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 146 : Có chết cũng không rời đi
Ngày đăng: 16:42 30/04/20
Sức khoẻ Trương Giai Hâm trông khá yếu, cậu ta khẽ nâng mi mắt nhìn về phía chúng tôi, ánh mắt Trương Giai Hâm vô hồn và trống rỗng, vẻ mặt cậu ta ảm đạm, mất đi vẻ lanh lợi như mọi khi.
Chủ nhiệm Mao lần đầu gặp Trương Giai Hâm, thấy dáng vẻ tiều tuỵ của cậu ta, chủ nhiệm Mao cũng bị doạ sợ, chần chừ một lúc lâu nhưng bà vẫn chưa biết phải xưng hô với Trương Giai Hâm như thế nào.
Quách Ngọc Khiết lên tiếng trước: “Sao cậu... Sao cậu lại trở thành bộ dạng như bây giờ?”
Trương Giai Hâm không lên tiếng trả lời.
Tôi khẽ liếc nhìn vào trong căn nhà ấy, mọi thứ không có gì thay đổi cả. Dường như chỉ có chủ nhà là Trương Giai Hâm đây, hoặc cũng có thể nói là chủ nhân của Tụ Bảo Bồn đã thay đổi thôi.
Quách Ngọc Khiết ra sức thả lỏng ngữ khí và nói: “Cậu không sao chứ? Cậu có cần đến bệnh viện không?”
Chủ nhiệm Mao sợ rằng sẽ xảy ra chuyện gì, vội vã nói tiếp: “Chào cậu, cậu là bạn của Đào Hải đúng không? Tôi là chủ nhiệm uỷ ban nhân dân khu này, cậu có gì cần giúp đỡ thì có thể nói ra cho chúng tôi biết. Khu phố chúng tôi có bệnh viện và bác sĩ riêng, cậu chỉ cần gọi điện thoại cho họ, họ sẽ đến nhà để khám chữa cho cậu. Hay để tôi mời bác sĩ đến khám cho cậu nhé.”
Trương Giai Hâm dựa vào cửa, vẫn không lên tiếng.
Đôi mắt vô hồn của Trương Giai Hâm cứ nhìn chằm chằm vào chủ nhiệm Mao khiến bà có cảm giác sợ hãi. Chủ nhiệm Mao đưa mắt nhìn về phía chúng tôi như muốn hỏi chúng tôi rằng phải làm sao.
Tôi gọi điện thoại cho Trần Hiểu Khâu.
Nói đến cùng thì chúng tôi vẫn chỉ là nhân viên bên phòng giải toả di dời, cùng lắm thì cũng chỉ có thể quan tâm đến tình hình những căn nhà cần giải toả di dời, chúng tôi không phải làm việc bên cơ quan chấp pháp. Những chuyện như vậy, tôi nghĩ vẫn nên liên lạc với Trần Dật Hàm, nhờ anh ta đến giải quyết.
Trần Hiểu Khâu đã liên lạc với Trần Dật Hàm từ trước. Lúc tôi gọi điện thoại cho Trần Hiểu Khâu thì cô ấy nói rằng Trần Dật Hàm đã đang trên đường đến đây.
Lão Diêu tiến đến bắt lấy Trương Giai Hâm, Trương Giai Hâm bị lão Diêu lôi xềnh xệch ra khỏi nhà. Nhưng sau khi đi được hai bước, lúc Trương Giai Hâm sắp bị kéo ra khỏi nhà thì đột nhiên cậu ta bắt đầu vùng vẫy.
Chủ nhiệm Mao khá lo lắng: “Chúng ta làm như vậy... Làm như vậy liệu có ổn không?”
Trần Dật Hàm vẫn bình tĩnh: “Cậu ta tự ý xâm nhập vào nhà ở của người khác, theo lí là phải đưa về đồn cảnh sát.”
Trương Giai Hâm vẫn đang cố vùng vẫy, nét mặt cậu ta trở nên nhăn nhó, hai tay cậu ta bám chặt lấy khung cửa, cậu ta rống lên những tiếng ghê rợn, thứ tiếng đó không giống tiếng người. Quách Ngọc Khiết muốn chạy qua giúp đỡ kéo cậu ta ra khỏi nhà, lão Diêu nhanh chóng đập mạnh vào gáy cậu ta một nhát. Trương Giai Hâm bị đánh ngất xỉu, nhưng ngón tay của cậu ta vẫn bám chặt lây khung cửa, lão Diêu cố kéo cậu ta ra khỏi nhà, thậm chí chúng tôi còn có thể nghe được tiếng “két két” do móng tay cào vào cửa nhưng cũng không có tác dụng gì. Cuối cùng lão Diêu chỉ có thể tiến đến bẻ ngón tay của Trương Giai Hâm.
Tôi nói khẽ: “Tôi cảm thấy, hay là chúng ta cứ để cậu ta ở trong nhà đi.”
Trần Dật Hàm nhìn tôi và nói rằng: “Đây là ý của cậu hả?”
“Là ý của cậu ta. Đào Hải sống ở căn nhà này mấy chục năm rồi, ngoại trừ nghèo ra, ông ta không hề bị gì cả. Lần trước sau khi nghe câu chuyện Trương Giai Hâm kể, tôi nghĩ là do Đào Hải tự nguyện chấp nhận cái nghèo đó. Trương Giai Hâm không biết bất cứ thứ gì về Tụ Bảo Bồn, thế nhưng cậu ta lại kiên quyết ở lì trong căn nhà này, ở đây chắc chắn có vấn đề. Cứ để cậu ta ở trong căn nhà đó đi, nếu chúng ta kéo cậu ta ra khỏi nhà thì...” Tôi nhìn khuôn mặt của Trương Giai Hâm, trong lòng nảy ra một ý, nếu chúng tôi lôi cậu ta ra khỏi nhà, có lẽ không bao lâu sau cậu ta sẽ mất mạng.
Trần Dật Hàm như đang suy nghĩ gì đó, anh ta không có bảo lão Diêu dừng tay.
Tôi không nhịn được quay đầu nhìn về phía Trần Dật Hàm, tôi đột nhiên nhớ ra rằng, cái chuyện đơn giản đến nỗi ngay cả tôi mà còn có thể nghĩ ra, Trần Dật Hàm lại không nghĩ ra sao? Có lẽ anh ta đã nghĩ ra nhưng lại mặc kệ. So với tính mạng của Trương Giai Hâm, Trần Dật Hàm càng quan tâm đến vấn đề chân tướng sự việc hơn. Có lẽ anh ta còn muốn giúp đám người Thanh Diệp giải quyết chuyện này, mắc công để đám người Thanh Diệp dạy hư Trần Hiểu Khâu.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi lại có cảm giác không vui.
Lão Diêu đột nhiên hét lên: “Ai da, sao cậu ta tỉnh nhanh vậy trời.” Trương Giai Hâm đã tỉnh lại và lại bắt đầu vùng vẫy.