Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1452 : Người gửi chuyển phát nhanh
Ngày đăng: 16:59 30/04/20
“Họ bảo em xác nhận danh sách, sau đó liền bỏ mặc em?” Tôi kinh ngạc hỏi.
Cách ứng xử này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu trước đây của tôi.
Tô Tiểu Vũ gật đầu: “Họ… đã bỏ rơi em… em có hỏi họ ở đây đã xảy ra chuyện gì, nhưng họ chẳng muốn đáp. Em đói, họ cũng mặc. Không hề có thức ăn… Em chỉ có thể loanh quanh ở bên ngoài. Từ đó về sau, em chẳng còn gặp họ nữa…”
Nước mắt một lần nữa trượt dài trên gò má của Tô Tiểu Vũ.
“Người ở đây không chịu nói chuyện với em. Em đã chết mấy lần rồi… chết đi rồi sống lại… Mãi cho đến lúc có một chị nọ, lén cho em mấy quả cà chua nhỏ, kể cho em biết nơi đây đã xảy ra chuyện gì…”
Đầu óc tôi đang rất rối rắm.
Còn Tí Còi và Nam Thiên thì đang chau mày nhăn trán.
Tô Tiểu Vũ quệt nước mắt kể tiếp: “Chị đó nói, chỗ này đã bị chia cắt, rồi ném vào trong hư không. Cũng giống như thời xưa người ta bị lưu đày vậy. Đem người ta vứt ở vùng biên ải hoang vu hoặc trên đại dương rộng lớn, mặc cho người ta tự sinh tự diệt. Chúng em không thể thoát ra ngoài được, nơi đây không có nước máy, không có điện đóm. Các hồ cảnh quan và hồ nhân tạo đều đã cạn khô. Nguồn thức ăn và nước uống vốn dĩ vẫn còn, nhưng mấy năm nay đã hết sạch. Mỗi ngày, tất cả đều bắt đầu trở lại, nhưng thức ăn và nước thì không thấy phục hồi. Những người chết đi sẽ sống lại, cứ thế ngày qua ngày. Thời gian ở nơi đây đang trong trạng thái bán đình chỉ. Giống như mô tuýp trong phim khoa học viễn tưởng. Em không dám tin… nhưng lúc đó em đã từng chết đi một lần… thực sự đã gục xuống chết vì đói…”
Tô Tiểu Vũ vừa nói vừa run rẩy.
“Bên cạnh cũng có những người khác. Có người chỉ ngồi chờ chết, cũng có người chỉ biết đưa mắt nhìn người khác chết… Em cũng đã chết giống như vậy… Đến hôm sau, tầm ba bốn giờ chiều, thì em sống lại. Nhưng người khác cũng sống lại… Cứ thế lặp đi lặp lại… Em muốn bỏ trốn, đã tìm đủ mọi cách. Nhưng… đều không được… họ quản lý rất chặt. Họ có trồng trọt, nhưng không đủ. Người biết trồng quá ít, lại chẳng có giống. Nguồn nước thì đã dùng gần hết. Chị đó bảo, cùng lắm là đủ cho một hai ngàn người ăn một bữa cơm no. Đồ ở đây càng lúc càng khan hiếm. Trước đây còn có người tổ chức tập trung con người và vật tư lại một chỗ. Họ cứ ngỡ thức ăn và nước uống cũng giống như nhà cửa. Cửa kính, đồ đạc sau khi bị đập vỡ, hôm sau vẫn sẽ khôi phục trở lại. Nhưng thức ăn thì không… hiện nay mỗi lúc một khó khăn… Rất nhiều người chỉ ngồi chờ chết. Chết đi rồi sống lại, rồi lại chết đi…”
Tôi rùng mình ớn lạnh, nhận ra hoàn cảnh nơi này còn khiến người ta tuyệt vọng hơn cả những bộ phim về ngày tận thế.
Tô Tiểu Vũ vừa run lập cập, vừa vụng về chùi nước mắt: “Em muốn quay về… muốn tìm ra đường để quay về… muốn rời khỏi chỗ này… Nhưng chị đó cũng có nói, chị ấy đã thử từ lâu rồi. Đến biên giới, vừa bước chân qua một cái thì đồ đạc đều biến mất. Họ đã tổ chức rất nhiều lần. Xe hơi, xe đạp đều bị nguyên nhân ấy mà mất đi. Những người bước ra khỏi đều kể lại mình bất chợt mất sạch ý thức. Đến lúc họ tỉnh lại, thì lại là một ngày mới và họ đã quay trở lại điểm mà họ vốn đang ở.”
Lưu Miểu xuất hiện ở đây có lẽ vì muốn điều tra về con ma ấy.
Nơi đây có lẽ còn tồn tại một cửa ra vào dị không gian.
Trái cây tươi mới, người trong trường đại học có thân thể khỏe mạnh, tâm trạng tích cực, cũng đã có thể giải thích được. Họ hoàn toàn có thể thông qua cửa ra vào dị không gian, mà nhận được đồ tiếp tế từ khu vực nào đó do con ma ấy đang chiếm cứ trong thế giới tương lai.
Qua những trường hợp mà tôi đã gặp phải trước đây, cửa dị không gian ở thôn Sáu Công Nông thì đóng lại quanh năm, thỉnh thoảng mới mở ra; cửa dị không gian ở Hối Hương thì bị đầu người lấp kín, có lẽ là do người dẫn đường cố tình lấp đi; cái ở núi Quảng Nguyên thì giống như một cánh cửa tự động, mở ra khi có người ngang qua. Tuy không thể xác định trăm phần trăm, nhưng khả năng có xác suất cao nhất, là các cửa dị không gian đều khác biệt nhau và cửa dị không gian ở đây là thứ cửa có thể để cho người ta qua lại tự do.
Thức ăn, nước uống do vậy đã không còn là vấn đề.
Người ở đây thậm chí hoàn toàn có thể đến thế giới tương lai.
Thế giới ấy có thể tốt hơn hoặc tệ hại hơn thế giới này. Nhưng ít nhất thì ở nơi đây, thời gian đã rơi vào một vòng tuần hoàn quái đản, người ta sẽ không chết đi. Xét ở một khía cạnh nào đó, có thể xem như sẽ được sống mãi.
Mà con ma đó chưa hề nhụt chí. Nó đã chống lưng cho chỗ này và đối với thế giới hiện thực, chắc nó cũng chưa từ bỏ dã tâm của mình.
Vấn đề hiện tại chính là, không biết những suy đoán của tôi lúc này có đúng hay không và Ông Trời có khiến cho cho dị không gian này trở lại thế giới hiện thực hay không.
Chỉ cần thỏa mãn cả hai điều kiện đó, thì tôi hoàn toàn có thể tiêu diệt được con ma ở chỗ này và xóa sổ luôn cái cửa dị không gian kia. Đến lúc đó, nơi đây sẽ trở nên an toàn. Chỉ cần Ông Trời “đồng ý”, nơi đây sẽ có thể trở lại thế giới hiện thực.
Tôi siết chặt nắm đấm.