Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1453 : Lầu chuông

Ngày đăng: 16:59 30/04/20


Tôi đã tìm được mục tiêu, nên tâm trạng ổn hơn đôi chút. Nhưng thân thể thì vẫn cảm thấy mệt và đói, cổ họng khô ran, chẳng muốn nói gì nữa.



Tôi lập tức nghĩ đến một tình huống tồi tệ khác.



Những người như Tô Tiểu Vũ vốn dĩ sống ở đây, họ đã bị nhốt tại nơi này không thể trở lại thế giới hiện thực. Nên ở đây họ không thể chết đi, mà chỉ có thể liên tục chết rồi sống lại. Thế nhưng ba người chúng tôi thì sao? Cả ba đều không thuộc về dị không gian này. Trong kí ức của tôi, tôi chẳng có chút gì liên quan đến nó. Đây chắc là một tín hiệu từ chối rất rõ ràng. Nếu chết ở đây, rất có thể chúng tôi sẽ chết thật sự.



Lòng tôi lại thấy nặng trĩu trở lại.



Tôi thở hắt một hơi, không nói với Tí Còi và Nam Thiên những chuyện này. Hai người đều đang tỏ ra rất phờ phạc.



Sau khi khóc một trận, xem ra Tô Tiểu Vũ đang cố nén lại gánh nặng trong lòng.



Cô ta dè dặt đưa mắt dò xét Nam Thiên.



Nam Thiên hỏi: “Có thể đưa tụi anh qua chỗ trường đại học không?”



“Được ạ! Chuyện đó... các anh có phải… đã nhận được chuyển phát nhanh không?” Tô Tiểu Vũ đứng bật dậy, luống cuống dựng xe đạp lên, rồi quay đầu lại hỏi.



Nam Thiên gật đầu: “Có thể xem như vậy. Một fan hâm mộ của anh đã nhận được chuyển phát nhanh. Lúc đó anh đang ở bên cạnh, tiện tay mở giúp cô ấy. Đối với nơi này… tụi anh chẳng nhớ được gì hết.” Nam Thiên tỏ vẻ hoang mang.



Vốn dĩ tôi chẳng mấy mặn mà với các diễn viên trong nước, nhưng bây giờ tôi chợt nhận ra, kĩ thuật diễn xuất của Nam Thiên rất giỏi.



Tô Tiểu Vũ khẽ khẽ cất tiếng xuýt xoa.



Nam Thiên tiếp tục: “Có lẽ em không biết, có một số người cũng giống như em và họ đã tụ họp lại với nhau. Họ không ngừng tìm kiếm những kí ức mà mình đã mất đi, mong muốn tìm được cha mẹ và người thân của mình. Trong lá thư mà fan hâm mộ ấy của tôi gửi đến có viết những chuyện này. Cô ấy muốn tìm cha mẹ mình. Tôi và cô ấy đã hẹn gặp mặt, trò chuyện với nhau mấy lần. Ban đầu đã chuẩn bị đâu đó, đưa cô ấy tham gia vào một chương trình kiểu như trò chuyện tâm tình, để giúp cô ấy tìm lại cha mẹ mình. Không ngờ lần này lại xảy ra chuyện như vậy.”



Tô Tiểu Vũ càng bối rối hơn: “Thế các anh… các anh đã bị kéo vào đây như thế…”



“Tốt xấu gì cũng là ba người đàn ông mà. Nếu như chính cô fan hâm mộ đó qua đây thì thảm lắm. Cô ấy cũng chỉ lớn hơn em vài tuổi thôi.” Nam Thiên hiền hòa nói: “Những người mà cô ấy quen biết ở đây, phần đông là người già và người trạc tuổi. Đến đây rồi, có lẽ còn vất vả hơn.”



Tô Tiểu Vũ cảm động thốt lên: “Ôi Nam thần!”



Tôi không biết Nam Thiên đang nói thật hay giả, nhưng cách mà anh ta đối đáp với cô nàng fan này cực kỳ hữu hiệu. Anh ta không để lộ năng lực của tôi và Tí Còi, cũng chẳng nhắc đến chuyện của Thanh Diệp.
Tính đến lúc này, tôi vẫn chưa cảm nhận được âm khí.



Đây là một điềm tốt.



Có lẽ vì người ta đều đang tập trung ở gần trường đại học đó và phạm vi khống chế của con ma ấy cũng nằm ở đó.



Có thể nó vẫn chưa phát hiện ra chúng tôi.



Nếu đổi lại là hoàn cảnh ở núi Quảng Nguyên và Hối Hương, thì chúng tôi chắc chắn đã bị lộ.



Sau khi đi thêm một đoạn, chúng tôi chưa nhìn thấy các tòa lầu đồ sộ, mà nhìn thấy cái lầu chuông mà Tô Tiểu Vũ nói trước.



Cách khoảng năm sáu trăm mét theo đường chim bay, một ngôi lầu chuông mang phong cách phương Tây ở thế kỷ 20 đang đứng sừng sững nơi đó.



Một kiến trúc cao lớn trước đó không hề ngăn cản tầm nhìn của chúng tôi.



Sau lầu chuông, lại có bóng dáng của mấy tòa lầu cao trên 20 tầng, nhưng nhìn vào khoảng cách thì hình như nằm cùng một khối với lầu chuông. Đó chắc là các tòa lầu giảng đường của đại học Kinh tế Tài chính Dân Khánh.



Rõ ràng chúng tôi không thể tìm được điểm quan sát thích hợp nào gần đây.



“Khoảng cách này cần dùng đến ống nhòm.” Tí Còi đưa tay ngang trán, bộ dạng đang dõi mắt về phía xa, cất lời lầm bầm một mình, rồi bỏ tay xuống.



Bốn người chúng tôi đều đã dừng lại, không đi nữa.



Tô Tiểu Vũ ủ rũ: “Em xin lỗi…”



“Chuyện này đâu có trách em được.” Nam Thiên nói.



Tôi xoay đầu quan sát xung quanh, thực sự chẳng tìm được chỗ nào hữu dụng và nhất thời cũng chẳng nghĩ ra được cách nào.



“Bằng không thì em trở về đó thăm dò tin tức. Đến lúc ấy, em sẽ quay lại tìm cách anh.” Tô Tiểu Vũ lấy hết cam đảm nói.