Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1454 : Tiếng chuông

Ngày đăng: 16:59 30/04/20


Tuy đề nghị của Tô Tiểu Vũ có độ an toàn cao nhất, nhưng chúng tôi vẫn không thể nào chấp nhận.



Không quen không biết, chỉ vì là fan của Nam Thiên, mà Tô Tiểu Vũ giúp chúng tôi như vậy, tôi vẫn cảm thấy rất áy náy.



Nam Thiên cũng chẳng phải hạng người thích lợi dụng fan hâm mộ. Bằng không, thì anh ta đã không có mặt ở chỗ này.



Nam Thiên lập tức từ chối, cũng không nói lời hoa mỹ, mà chỉ ngỏ lời cảm tạ ý tốt của Tô Tiểu Vũ.



Tô Tiểu Vũ tiu nghỉu nói: “Em sẽ tìm cách mà. Nam thần, em thực sự sẽ làm được. Em có thể tìm cái chị đó, tìm cha mẹ em. Em…”



“Không phải vội. Anh thấy làm vậy quá mạo hiểm.” Nam Thiên nói: “Không phải anh cự tuyệt sự giúp đỡ của em. Và chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến năng lực của em hết. Hoàn cảnh của em bây giờ đâu có khác gì tụi anh.”



“Nhưng mà…” Tô Tiểu Vũ đang rất nóng ruột.



Cô ta chưa nói hết câu, thì tôi đã nghe thấy có tiếng chim ưng kêu vang lên.



Tiếng kêu ấy cứ như muốn chọc thủng màng nhĩ của người ta.



Ngay sau đó, một luồng gió cực mạnh ào ạt thốc đến, hệt như sức đẩy xuất hiện sau vụ nổ bom nguyên tử.



Tô Tiểu Vũ hét lên một tiếng, rồi bị xô nhào ra đất.



Cả ba chúng tôi cũng đã ngã nhào xuống đất, nhất thời chưa bò dậy nổi.



“Sao… sao lại đến nữa rồi…” Tô Tiểu Vũ hoảng hốt kêu lên.



“Lại đến nữa? Là sao?” Tôi cuống cuồng hỏi.



Tô Tiểu Vũ nằm trên đất, vừa run bần bật vừa nói: “Đó là gió lốc. Có gió lốc! Khi nãy đã có một trận rồi. Tầm mấy tiếng đồng hồ trước…”



“Trước giờ có xảy ra chuyện kiểu này không?” Nam Thiên hỏi.



Tô Tiểu Vũ hoang mang lắc đầu: “Em cũng không biết… Họ bảo… bảo đã từng có. Còn cười nhạo em nữa. Trước đây cũng có gió lớn, nhưng không đến mức…”



Vù… u…



Lại một trận cuồng phong nữa thốc đến.



Tôi trông thấy những ô cửa sổ bằng kính đang rung lên bần bật, những ô cửa không chắc chắn đã vỡ tan hoang ngay lập tức.



Tô Tiểu Vũ lại hét lên vì sợ hãi.



Nam Thiên trườn từ từ trên mặt đất, đến bên cạnh che chắn cho cô ta.



Chiếc xe đạp bị gió cuốn đi, lăn lộn trên đất, mỗi lúc một xa chúng tôi.



Tôi lại nghe thấy tiếng chim ưng kêu. Tuy không phải thỏ, cũng chẳng cầm tinh con thỏ, nhưng khi nghe thấy âm thanh này, tôi vẫn nổi da gà cả người. Một nỗi sợ hãi trào ra từ nơi thẳm sâu trong tâm hồn. Tôi cố ngẩng đầu lên, nhìn về phía lầu chuông.



Lầu chuông đang lắc lư, các tòa lầu giảng đường cũng đã khe khe rung lắc.
Tôi quay lại nhìn thử.



Không có bóng người nào chạy lại.



Tôi lo là Lưu Miểu sẽ bị cuốn vào trận hỗn chiến bên kia, rồi hoàn toàn tử vong.



Nỗi lo này không hề khiến cho linh cảm của tôi nhạy bén hơn, và tôi cũng hoàn toàn bó tay với tình huống đó.



Có điều, lần này quay đầu nhìn lại, tôi đã trông thấy con quái vật lại bay lên không trung.



Mồm nó phát ra tiếng kêu của chim dữ và tiếng rống của sư tử, hai loại âm thanh đan xen vào nhau.



Tôi cảm thấy có gì đó rất lạ.



Trong tiếng kêu của nó hình như mang theo nỗi hoảng sợ.



Cảnh vật xung quanh bắt đầu chao đảo.



Tôi không khỏi dừng bước, đứng giữa không gian rung lắc quan sát.



Nam Thiên và Tí Còi cũng đã dừng lại, quay qua nhìn tôi. Miệng của họ cứ mấp máy, hình như đang nói gì đó, nhưng động tác và tiếng nói đều bị kéo dài ra, trở thành chuỗi phim quay chậm quái dị.



Những mảnh kính vỡ vụn trên mặt đất bay lên, lắp vào những khung cửa sổ đang trống hoắc, từ từ khôi phục lại nguyên trạng của cánh cửa sổ.



Thời gian hình như đang quay ngược trở lại.



Nhưng Tí Còi, Nam Thiên và Tô Tiểu Vũ chẳng hay biết gì cả.



Tôi đã nghe thấy tiếng gió, thổi từ hướng ngược lại, hình như đang bị hút vào một nơi nào đó sau lưng tôi.



Từng đợt gió xuyên qua người tôi, mang theo lực đẩy không lớn, mà chỉ thổi qua một cách lạ kì như thế.



Tôi giống như biến thành một người trong suốt, tôi có thể cảm nhận được gió, nhưng gió không ảnh hưởng gì đến tôi.



Tiếng kêu con quái vật đã ngưng bặt.



Tiếng khóc la của đám đông cũng đã tắt ngấm.



Tôi lại nghe thấy tiếng chuông.



Tiếng chuông trong trường học đang mang theo tiết tấu của âm nhạc.



Tang... tang... tang...



Tang... tang... tang... tang...



Trước mắt tôi đột nhiên tối sầm lại, thân thể cứng đơ đổ nhào xuống.