Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1457 : Phát hiện

Ngày đăng: 16:59 30/04/20


Tôi lên mạng tra được, nơi đây tên là khu Dương Sơn, có cả thảy chín khu phố, tổng diện tích khoảng 65 kilômét vuông, nhân khẩu có hộ tịch khoảng chín trăm hai mươi nghìn dân, nhân khẩu thường trú lên đến hai triệu ba mươi nghìn dân. Đây là số liệu thống kê dân số năm 2015.



Tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng qua những số liệu kể trên, tôi vẫn cảm thấy con đường phía trước mịt mờ quá đỗi.



Tài xế nghe xong câu hỏi của Tí Còi, thì tỏ vẻ ngạc nhiên.



“Ma phá? Ý cậu là chuyện ma phá ở bệnh viên à? Nghe nói nhà xác trong bệnh viện bên này không được yên bình lắm, hình như có tử thi nửa đêm chạy ra ngoài nữa.” Tài xế cố gắng nhớ lại để trả lời.



Những cậu chuyện ma trong nhà xác bệnh viện thực ra không hề hiếm. Hình như viện pháp y, bệnh viện, nhà tang lễ và cả Cục cảnh sát nào cũng có chuyện ma phá. Chẳng biết đó là do ấn tượng cố hữu của quần chúng tưởng tượng ra, hay thực sự là đã xảy ra hiện tượng quái dị.



“Nghe giọng, hình như hai cậu không phải người ở đây đúng không? Sao lại muốn đi… à…” Tài xế ngập ngừng.



Tí Còi lại lảng sang chuyện khác.



Tôi tiếp tục đọc các tin trên mạng.



Con số trên hai triệu nhân khẩu là quá lớn. Nhưng đặt trong thế giới mạng, thì khu đô thị trên hai triệu dân của Dân Khánh, thực ra chỉ là hạt cát trong sa mạc, không thể lúc nào cũng được cập nhật tin tức mới. Trong các thông tin cả mới lẫn cũ, những tin có liên quan đến khu Dương Sơn rất ít, phần lớn là các bản tin thời sự của Dân Khánh, thông báo của chính quyền khu Sơn Dương hoặc các tin vặt của các trang báo nhỏ, chứ chẳng còn thông tin gì khác.



Đây là chuyện rất bình thường.



Người kể chuyện rất ít nói khu Dương Sơn thế nào thế nào, thông thường đều trực tiếp nhắc đến Dân Khánh. Khu Dương Sơn rõ ràng không phải loại khu có nhiều tin tức và nhiều chuyện xảy ra, cũng không có công trình kiến trúc hay phong cảnh đặc sắc.



Tôi chỉ tra được nơi đây vốn là một khu công nghiệp cũ, khoảng năm 2000 đã tiến hành cải cách toàn diện, mang tiếng là thay da đổi thịt, nhưng thực ra là đang sống dở chết dở.



Đồng hồ tính tiền trên xe đã nhảy lên con số 20 tệ. Tí Còi đã bỏ cuộc trong việc khai thác thông tin từ tài xế, còn tài xế thì cũng trở nên trầm mặc.



Tôi bỏ điện thoại xuống, vu vơ nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác lực bất tòng tâm đã trào ra.



Như vậy thì tôi thực sự chẳng có được chút đầu mối nào, chẳng biết phải làm sao bây giờ.



Lúc này, tôi thấy xe taxi vừa ngang qua một siêu thị cỡ lớn. Sau cổng của siêu thị có một chiếc xe chuyển hàng đang đậu, từng thùng từng thùng nước suối và mì gói được chất lên xe hàng.



Kì lạ thật.



Thường thì hàng phải được cung ứng cho siêu thị chứ đâu phải được chuyển đi.



Các nhân viên đang làm việc quanh xe hàng cũng đã có vẻ mặt rất bồn chồn.
Phần lớn những người đang tranh giành mua hàng trên lề đường là người già. Lúc này lớp thanh niên chắc đang trong công ty. Hơn nữa, suy nghĩ của lớp thanh niên chắc cũng giống tôi trước đây, họ tin chắc là một nơi như Dân Khánh sẽ được nhà nước ưu tiên hỗ trợ.



Vấn đề là, nếu một ngày nào đó toàn bộ thành phố kinh tế đồ sộ này biến thành hòn đảo cô lập, mất đi nguồn cung ứng vật tư, thì sẽ xảy ra chuyện gì đây?



Tôi bắt đầu phát hoảng.



Lúc này, tôi thật lòng mong mỏi, thời gian của dị không gian này tiếp tục tuần hoàn. Trong hai tình huống mà tôi và Tí Còi phỏng đoán, có thể sẽ ứng nghiệm một cái.



Mà như thế thì tình huống tồi tệ nhất sẽ không xảy ra.



Hơn nữa, tuần hoàn, cũng có nghĩa là những người dân ở nơi đây sẽ lặp lại hành vi ngày hôm nay.



Có lẽ đây cũng chính là lý do khiến tôi mất kí ức.



Điểm này khiến hành động của tôi gặp phải phiền toái, nhưng cũng đảm bảo an toàn cho tôi.



Khoảnh khắc này, tôi chỉ muốn hướng về Ông Trời mà cầu khẩn.



Taxi chỉ đỗ ở trước cổng khu dân cư chứ không thể vào.



Chúng tôi trả tiền xuống xe, đưa mắt nhìn tài xế đang vô cùng lo lắng lái xe chạy đi.



Có người đang xách một túi ni lông đồ đi vào khu dân cư.



Chúng tôi tìm đến địa chỉ mà Nam Thiên cung cấp, không phải nhấn chuông mà cứ đi vào nhờ cái người đi đằng trước đã mở sẵn cổng.



Người phụ nữ đó nhìn chúng tôi đầy nghi ngờ, đi vài bước lại ngoái đầu nhìn lại, đến trước cửa một căn hộ ở lầu một, lóng ngóng lấy chìa khóa ra. Bà ta cẩn trọng giữ khư khư túi ni lông trên tay mình, vẻ mặt đầy cảnh giác.



Tôi đoán được bà ta đang nghĩ gì, nhưng đành chịu.



Tôi cùng Tí Còi đi thẳng một lèo lên trên.



Dưới lầu không còn vang ra tiếng động nào nữa.



Chúng tôi đến trước cửa căn hộ số 203, nhấn chuông.