Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1458 : Tin xấu

Ngày đăng: 16:59 30/04/20


Người mở cửa là Nam Thiên. Sau cửa có một cô gái tầm mười mấy tuổi đang đứng đó.



Vừa nhìn thấy cô ta, tôi liền thấy quen quen.



“Đến rồi à. Đây là Tô Tiểu Vũ.” Nam Thiên giới thiệu.



Tô Tiểu Vũ ngượng ngùng nói: “Chào hai anh, em là fan của Nam thần.”



Tôi hơi sững sờ, còn Tí Còi thì khẽ liếc mắt nhìn Nam Thiên một cái.



Tôi cá là cậu ấy cũng có suy nghĩ giống tôi, đều thấy thằng cha Nam Thiên này đúng là số đỏ, gặp được fan nhí, lại còn được đưa về nhà. Nhưng sao tôi vẫn thấy có gì đó không ổn lắm.



Sau lưng Tô Tiểu Vũ còn có một người đàn bà đang đứng đó, mặt mày hầm hầm, dùng ánh mắt đầy săm soi và cảnh giác dò xét chúng tôi.



Điều này khiến tôi nhớ đến người phụ nữ vừa gặp dưới lầu.



Nam Thiên bảo chúng tôi đi vào, bản thân thì chặn ngay cửa, hoàn toàn không có ý đi vào phòng khách.



Tô Tiểu Vũ định nói gì đó nhưng bị người đàn bà kia kéo vào trong phòng.



Tiếng bước chân của họ hoàn toàn chưa rời đi quá xa.



Nam Thiên bình thản hỏi: “Có phát hiện được gì không?”



Tôi ngẫm nghĩ, rồi khẽ đáp: “A Thụy vẫn ổn, nhưng tôi thì hình như đã quên vài chuyện rất quan trọng.”



Để phòng ngừa tai vách mạch rừng, tôi nháy mắt ra hiệu với Nam Thiên, gõ chữ trên điện thoại, thông báo những điểm quái lạ mà mình đã phát hiện được.



Nam Thiên xem thoáng qua rồi gật gù: “Thế cậu đã nghĩ ra hướng hành động nào chưa?”



Tôi chỉ biết cười trừ chứ chẳng biết đáp sao.



Nam Thiên đề nghị: “Tôi thấy chúng ta nên bắt đầu từ chuyển phát nhanh.”



Tôi lập tức hiểu ra.



Đúng rồi, chúng tôi phát hiện ra manh mối, phần lớn là nhờ nửa tấm hóa đơn chuyển phát mà Nam Thiên tìm được mà!



Đây đích xác là một manh mối quan trọng.



Tôi vỗ trán một cái, ngay sau đó lại thấy động tác của mình vô cùng ngốc nghếch.




Tô Tiểu Vũ rơi nước mắt, vâng lời mở giao diện quét mã của mình lên.



Nam Thiên nhờ tôi chuyển ngay 1000 tệ qua tài khoản của Tô Tiểu Vũ.



Tôi trông thấy Tô Tiểu Vũ có ý muốn từ chối, còn ánh mắt của mẹ và bà ngoại của cô ta thì sáng quắc lên.



Tôi nhanh chóng chuyển khoản, rồi cùng với Nam Thiên và Tí Còi rời đi ngay.



Tô Tiểu Vũ định tiễn nhưng bị mẹ ngăn lại, để bà ta kiểm tra tiền vừa được chuyển.



Ba chúng tôi vừa ra khỏi nhà thì đồng loạt thở phào.



“Bẩn thật.” Tí Còi chửi đổng.



“Có gì đâu, thói thường của con người mà.” Nam Thiên rất điềm tĩnh, nhấc túi đồ lên: “Được rồi, chất đồ vào thôi.”



Anh ta lấy từ trong túi ra một chiếc ba lô đựng laptop.



Thằng cha này đúng là chuẩn bị chu đáo thật, đồng thời phản ứng cũng cực kỳ nhanh nhạy.



Chúng tôi liền lấy nước suối, nước ngọt và mấy bao bánh quy nhét vào ba lô, cả túi ni lông cũng gấp lại nhét vào luôn.



Tí Còi đeo ba lô lên, nhìn vào giống hệt dân IT, người bình thường e là chẳng ai nhận ra trong cái ba lô laptop này lại chứa đồ ăn thức uống.



Lúc chúng tôi xuống đến tầng trệt, thì nhận ra làm như vậy thật là sáng suốt.



Chúng tôi đã chứng kiến một vụ tranh cướp kịch liệt.



Ngay cửa hàng tiện ích nằm ở góc đường, hai người già đang tranh nhau một chai nước, chẳng ai nhường ai, sắp đánh nhau đến nơi.



Trong cửa hàng tiện ích khá tối, nhưng ánh nắng hắt vào kính cửa sổ đủ để nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn bên trong. Các giá hàng đã trống quá nửa, trên đất đầy dẫy hàng hóa bị giẫm đạp. Nhân viên quản lý cửa hàng không ngừng la hét nhưng cũng vô ích.



Tôi thực sự không ngờ mình lại tận mắt được chứng kiến cảnh tượng này.



Nam Thiên khẽ khàng nói: “Mất điện rồi.”



Tí Còi thì giơ điện thoại lên: “Mất sóng.”



Đây là một tin xấu tồi tệ nhất.