Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1460 : Phân cục cảnh sát

Ngày đăng: 16:59 30/04/20


Chúng tôi rốt cuộc cũng chẳng tìm được khách sạn để trọ. Thời điểm này, cả quán bar và tiệm thức ăn nhanh 24/24 cũng chẳng thấy đâu. Trong khu Dương Sơn không hề có gầm cầu.



Tính tới tính lui, chúng tôi quyết định đến đồn cảnh sát xem thử.



Trên đường chúng tôi còn trông thấy xe cảnh sát, xem ra chính quyền vẫn chưa chịu bó tay. Vì vậy, đến đồn cảnh sát sẽ an toàn hơn là ngủ ngoài lề đường hay đi lòng vòng khắp nơi.



“Có vấn đề đây.” Tí Còi nói: “Đồn cảnh sát nằm ở đâu?”



Tôi đã phòng trước, nên tải xuống bản đồ ngoại tuyến, tìm được vị trí của đồn cảnh sát.



“Có phân cục không?” Nam Thiên chỉnh lại kế hoạch.



So với đến đồn, có lẽ đến phân Cục cảnh sát đáng tin cậy hơn.



Tôi gõ tìm kiếm và tra được địa điểm.



“Hơi xa đấy.” Tôi khó xử nói.



Trước đó chẳng tính toán gì nhiều. Cứ lấy nhà của Tô Tiểu Vũ làm điểm xuất phát, tiện đường đến các trạm chuyển phát, lại đúng ngay cái hướng đi xa dần với Cục cảnh sát.



Bây giờ mà đi ngược trở lại, thì muôn vàn phiền toái.



“Vẫn phải đến đó thôi.” Tí Còi cho vào mồm một miếng bánh quy, rồi chia nước và lương khô cho tôi và Nam Thiên.



Chúng tôi chỉ ăn lót dạ để tỉnh táo mà đạp xe đạp.



Giữa đường, chúng tôi lại xúi quẩy gặp phải một băng cướp.



Tổng cộng ba tên, đang lái xe ô tô, trong xe đang chất đầy các thùng thực phẩm. Tôi không tin là lúc này vẫn có người mua được đồ ở siêu thị.



Chiếc xe tấp vào lề đường, có người bước xuống xe, chặn một người phụ nữ đang đi bộ lại.



“Mẹ kiếp!”



Vốn dĩ chúng tôi định làm ngơ như không thấy, lặng lẽ trốn đi. Nhưng sau khi nghe thấy tiếng hét của người phụ nữ kia, Tí Còi liền chửi đổng một tiếng.



“Cướp xe liền chạy đi.” Nam Thiên đề nghị.



Chúng tôi đạp xe phóng qua bên đó, không ai dám la lớn, nhưng tiếng xe đạp chạy thì không được yên ắng lắm.



Người phụ nữ kia đang la hét, bị hai gã đàn ông trì kéo, bên cạnh còn có một tên khác đang xem trò.



Chúng tôi đến gần, nên cũng đã thấy được diện mạo của cô gái kia.



Cô ta mặc váy ngắn, kèm theo áo khoác ngoài, đeo túi xách nhỏ, chân mang giày cao gót. Xem ra là dân văn phòng.



Lúc này trên đường đã vắng tanh.




Những đồ vật trong xe, chúng tôi nhét một ít vào balo, còn đâu thì đều nộp lên.



Đây là chuyện không còn cách nào.



Mấy thùng đồ đó căn bản không có chỗ giấu.



Nếu giấu thì đối với chúng tôi cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.



Nếu thật sự chỗ này tuần hoàn thời gian vậy ngày mai chúng tôi liền phải bắt đầu lại. Nếu thời gian đi tiếp, vậy nghĩ đến thời gian hiện thực lúc chúng tôi vào đây, chỗ vật tư đó cũng không thể để được năm sáu năm. Xăng xe sẽ hết trước tiên. Chúng tôi cũng không thể khiêng mấy thùng đó đi khắp nơi hoặc là tìm chỗ giấu đồ được. Chuyện này chẳng có ý nghĩa gì.



Tôi thì chưa hề nghĩ mình sẽ cầm cự được lâu ở chỗ này.



Tí Còi cũng có suy nghĩ giống tôi.



Còn Nam Thiên, chúng tôi chưa nói chuyện kĩ lưỡng với nhau, những ngẫm lại, chắc anh ta cũng nghĩ vậy.



“Các anh rất có tính giác ngộ đấy.” Cảnh sát Nghiêm đã nhìn chúng tôi bằng ánh mắt khác.



Xem ra người ở trong Cục cảnh sát đều không thiếu ăn thiếu uống. Có lẽ chỗ này có chuẩn bị sẵn vật tư, hoặc được ưu tiên cung ứng vật tư. Tóm lại, chưa đến mức thê thảm cùng cực.



Phần lớn người ta cũng đang ôm hy vọng, ngay mai hay ngày mốt thôi, chắc sẽ có viện trợ của nhà nước đến Dân Khánh.



Có người còn đang oán thán là toàn thành phố sẽ bị tổn thất nặng nề, rất nhiều công ty bị thiệt hại lớn.



Chủ đề này dễ dàng được hưởng ứng.



Có không ít nhân viên đang lúc làm việc lại bị cúp điện, tài liệu còn chưa kịp lưu, mà công ty đã đuổi về.



Tôi nhìn vào bên trong Cục cảnh sát.



“Sao thế?” Tí Còi khẽ hỏi tôi.



“Tôi cảm thấy có âm khí.” Tôi thì thầm.



Loại âm khí mờ mờ ảo ảo này, khiến người ta khó lòng nắm bắt rõ. Nhưng vẫn đủ để tôi chắc chắn, chỗ này có ma.



Cục cảnh sát có ma, chuyện này hình như không hợp lẽ thường lắm nhỉ?



Đây đúng ra là nơi có dương khí thịnh mới phải chứ.



Trái lại, trong buồng tạm giam, đã từng nhốt rất nhiều nghi phạm, thì hơi thở nơi đó khá là tồi tệ.



Đặc biệt là âm khí hiện tại không nặng lắm, chứng tỏ ma ở đây không hề mạnh. Mà loại ma như thế sao có thể vào được Cục cảnh sát nhỉ?



Tim của tôi bắt đầu tăng nhịp đập.