Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1461 : Tàn sát
Ngày đăng: 16:59 30/04/20
Tôi muốn vào trong để xem thử, nhưng Cục cảnh sát đang đông người và ồn ào, hơn nữa cảnh sát cũng đã chặn mất lối đi, không cho người ngoài tùy tiện vào trong ấy.
Sớm biết như vậy, vừa rồi đã đi theo người phụ nữ kia mà vào bên trong rồi.
Tôi có chút bực bội.
Đang nghĩ cách, thì tôi chợt cảm thấy có âm khí từ bên ngoài bay vào.
Vừa quay đầu lại, đã thấy ngay một cái bóng đang chầm chầm đi vào cửa chính của Cục cảnh sát.
Tí Còi tóm lấy tôi, rồi luống cuống cúi mặt xuống, giấu đi ánh mắt của mình.
Nam Thiên rất nhạy bén, nhưng lại không có mắt âm dương, chỉ có thể quan sát biểu hiện của hai chúng tôi mà phán đoán.
Hồn ma đó xem ra là một ông già gầy nhom, đang chống gậy, dáng đi rất khập khiễng, sắc mặt thì thờ thẫn vô hồn, giống như kẻ mộng du đã mất hết ý thức.
Nhưng hành động của ông ta có chủ đích rất rõ. Ông ta xuyên thẳng qua đám đông và chướng ngại vật, lướt vào trong cục. Suốt chặng đường, ông ta chẳng gặp phải trở ngại nào.
Tôi càng lúc càng thấy bất an, muốn đi xem thử rốt cuộc là sao.
Những hiện tượng khác thường, không phù hợp với quy luật quái dị, rất có thể chính là manh mối quan trọng.
Chuyện mà con người không rõ, có lẽ ma sẽ biết.
Tôi âm thầm trao đổi ngắn với Tí Còi và Nam Thiên.
Do hình ảnh của Nam Thiên là tốt nhất, nên anh ta đã chủ động đến gặp một nữ cảnh sát thăm dò thông tin.
Nhưng xem ra, vận khí của anh ta đã mất thiêng rồi. Nữ cảnh sát kia không phải fan của anh ta, chú tâm vào việc công, bảo anh ta ra ngoài chờ.
Lát sau, nữ cảnh sát quay lại nói: “Cô gái đó đã không có chuyện gì rồi, anh yên tâm.”
Nam Thiên nhỏ nhẹ cảm ơn, rồi quay lại chỗ tôi và Tí Còi.
Xem ra thất bại mất rồi.
Tôi chỉ biết thở dài.
Những người đang có mặt ở đại sảnh của Cục cảnh sát đều đang co ro, dựa người vào tường mà ngủ gật.
Cục cảnh sát cũng đâu có nhiều chăn giường chiếu gối, chỉ có thể để cho phụ nữ và trẻ em vào trong các phòng làm việc nghỉ ngơi. Số còn lại thì bị tra hỏi lý lịch để lưu thông tin, còn chuyện sắp xếp chỗ ngủ thì tạm thời chưa tìm ra cách.
Khu nghỉ ngơi tạm thời của cục đều đã chật người. Mà điều kiện bên đó cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.
Có người đang càu nhàu, do mình đang làm ở công ty nên không nhận được thông báo.
Ba chúng tôi chạy trên đường phố cả ngày nhưng cũng không nghe thấy thông báo trên loa phát thanh.
Đèn báo động hình như đã cạn pin dự trữ, mất sạch tác dụng.
Trên hành lang không có một tiếng động, yên lặng đến đáng sợ. Trái lại, bên ngoài lại có âm thanh lan vào. Tiếng hô hào sang sảng của cảnh sát và tiếng la hét hỗn loạn của đám đông, tôi đều nghe thấy hết.
Cộc, cộc, cộc…
Tiếng gậy ba toong chống lên sàn nhà đang đến gần.
Tôi liền nhớ đến ông cụ chống gậy bay vào trong cục.
Dãy hành lang đang phủ trùm âm khí, nhưng có một đám âm khí đang di chuyển. Tuy mắt tôi không nhìn thấy gì, nhưng vẫn cảm nhận được sự biến hóa của âm khí.
“Các người… muốn làm gì?” Tôi lên tiếng hỏi.
Tiếng chống gậy đã dừng lại. Tôi cảm nhận được, có đến mấy ánh mắt đang nhắm vào mình.
“Tôi thấy… đúng ra các người phải hiểu rõ tình hình hiện tại hơn người bình thường chứ? Giết người đâu có giải quyết được vấn đề…” Tôi chân thành nói.
Âm khí của những hồn ma kia đang rất hỗn loạn, thô bạo, kích động, nhưng không phải ác ý đơn thuần. Lúc họ vào đồn cảnh sát đều trong trạng vô thức, chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi, đúng ra không thể đồng loạt phát sinh sự thay đổi mạnh mẽ như vậy mới đúng.
Tôi không muốn bị bao vây, ôm lấy tia hy vọng cuối cùng, bắt đầu nói chuyện với những hồn ma này.
Nơi đây chắc chắn có chỗ nào đó rất đặc biệt, mới thu hút nhiều hồn ma đến thế.
Manh mối mà tôi đang tìm kiếm cũng là đường thoát của tất cả con người và hồn ma ở nơi đây.
Đột nhiên, trước mặt tôi bừng lên ánh sáng khá chói mắt.
Đèn báo động lóe lên một thoáng, để lại trên võng mạc mắt tôi chút tàn ảnh.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng đủ để tôi nhìn rõ cảnh tượng trên dãy hành lang này.
Cửa các văn phòng đều đang mở rộng, trước mỗi cửa đều có một con ma đang đứng đó. Trên hành lang thì vương đầy máu me. Những cảnh sát đã chạy vào trong này đều ngã trên nền nhà. Tôi đã trông thấy máu. Có thể nhóm cảnh sát đó đều chết hết rồi.
Ông cụ chống gậy kia đang đứng giữa những cái xác, cách tôi khoảng năm bước chân.
Trên hành lang, tôi còn trông thấy có một cái xác đang bị treo lên trần nhà.
Đàn ông, mũ đen, áo vest đen, xác đang vắt trên chùm đèn sợi đốt.
Đó là… Quỷ Sai.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, vì đã nhận ra nguyên nhân khiến nơi đây tụ tập lắm hồn ma đến thế.
“Địa Phủ… Các người… không đến Địa Phủ được nữa rồi…” Tôi lắp bắp nói.