Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1462 : Lưu miểu (1)

Ngày đăng: 16:59 30/04/20


Khoảnh khắc trông thấy Quỷ Sai, tôi liền hiểu ra tình hình hiện tại.



Không ngờ, Địa Phủ lại mở phòng làm việc trong Cục cảnh sát. Mở cũng được thôi, nhưng nơi đây thuộc khu Dương Sơn, nên xui xẻo mà bị “cách ly” chung một lượt. Người không thể thoát ra ngoài, ma cũng chẳng thể rời đi.



Những hồn ma kia sau khi chết đã tìm đến nơi đây thì bị kẹt. Chuyện họ nổi điên giết chết Quỷ Sai ở đây, tuy rất bất ngờ, nhưng hình như lại giữa tình và lý.



Câu nói trong vô thức của tôi hình như đã kích cho cơn giận dữ của những hồn ma kia càng mạnh mẽ hơn.



Âm khí đang cuộn trào, từng đám một bay đến quanh chỗ tôi. Hành lang này rất rộng, đủ cho những hồn ma đó bao vây tôi. Mà dẫu có chật thì chúng cũng có thể xuyên tường mà tấn công tôi từ bốn phía.



Tôi lập tức nghĩ đến chuyện bỏ chạy.



Vừa lùi lại và quay người, tôi liền cảm thấy sau lưng có âm khí đang ào tới, nên vội khom người xuống, thò tay tóm lấy con ma đang nhào tới.



Năng lực ào ạt tuôn ra như đê vỡ.



Hồn ma đó lập tức biến mất.



Âm khí xung quanh lập tức ngưng đọng, dừng cuộn trào.



Xem ra, hành động của tôi đã khiến đám ma còn lại sợ hãi.



Tôi thở dài, dè dặt quan sát trước mặt.



Cộc, cộc…



Tiếng chống gậy lại vang lên.



Tôi chợt nghe thấy tiếng bước chân.



Có người đến!



“Đừng qua đây!” Tôi hoảng hồn, cảnh báo người bên ngoài.



Nhưng tiếng la của tôi không thể ngăn những người đó tiến vào, họ có không ít người và ồn ào. Có cả ánh đèn pin, tiếng nói đầy nôn nóng, ngờ vực và hoang mang. Hình như còn có người tràn đầy nhiệt huyết đi hóng chuyện, mồm cứ liên tục hỏi này hỏi nọ.



Cộc, cộc…



Tiếng chống gậy đã đi ngang qua người tôi.



Một luồng âm khí vừa sượt qua tôi.



Ánh đèn pin phụt tắt.



Bên ngoài, tiếng la hét vang lên, không phải do sợ mà là giật mình khi bóng tối thình lình ập đến. Ngay sau đó, là tiếng chửi bới ỏm tỏi.



Két két…



Có ai đó đang dùng móng tay cào lên tường.
Hồn ma ấy đang khom lưng, hay tay đặt lên cây gậy, hai chân dạng ra, thế đứng nhìn vào rất vững và cũng khá lững lờ.



Sạt… sạt…



Trong vùng tối sau lưng ông ta, một con ma đang lôi thứ gì đó ra.



Tôi vừa nhìn thấy chiếc mũ đen rớt xuống đất thì tái mặt, chầm chầm lùi đến bên cạnh Lưu Miểu.



“Chúng tôi… muốn đi… Địa Phủ…” Giọng nói của ông già khàn đục, giống như trong cổ họng đang kẹt đờm, rất khó nghe.



Một con ma khác ném Quỷ Sai ra.



Xác Quỷ Sai với áo vest đen vừa tiếp đất liền biến thành một cột khói đen, biến mất giữa không khí.



“Chúng tôi… muốn đi… Địa Phủ…” Ông già lập lại.



“Oa oa oa…” Tiếng con nít khóc vang ra từ trong Cục cảnh sát.



Kế theo đó là tiếng gầm gừ nghe không rõ là gì.



Những thanh âm ấy chồng chéo vào nhau, dần dần trở thành cùng một câu: “Chúng tôi… muốn đi… Địa Phủ…”



Tôi nghe thấy người ở đằng sau đã sợ đến mức vừa khóc vừa chạy đi thật xa. Chắc là còn có người sợ đến lết hết nổi, sau lưng tôi không xa mấy đang vang lên tiếng khóc nức nở kèm theo nói mê sảng.



Lưu Miểu thở dài: “Cần gì phải thế… Chỗ này đã xảy ra vấn đề rồi, cả người và ma đều không thoát ra được đâu.”



Tôi cảm thấy bất lực, hình như còn cả đau lòng.



Tôi ít khi thấy người của Thanh Diệp có cảm xúc dao động. Cổ Mạch xem như là người hướng ngoại nhất rồi, nhưng đa số là nổi cáu thôi, chứ hiếm khi có những cảm xúc khác.



Qua nhưng video trong hồ sơ, thì Lưu Miểu cũng là một người hướng ngoại, nhưng tính cách có phần hoạt bát vui vẻ hơn. Lúc có anh ta, không khí trong phòng nghiên cứu tựa như nhẹ nhàng hơn rất nhiều.



Khi nghe Lưu Miểu cất lên giọng điệu như thế, nhất thời tôi tự nghi ngờ mình đã đoán sai và nhận nhầm người. Có điều, vóc dáng và giọng nói thì không hề sai, tôi không thể nhầm được.



Lưu Miểu vừa dứt lời, tôi liền cảm thấy âm khí trong Cục cảnh sát đã có biến hóa.



Âm khí mới đã xuất hiện.



Tôi nghĩ đến một tình huống nọ, nên rùng mình một cái.



Dưới ánh trăng, các tòa nhà hình thành từng khối bóng đen.



Có bóng ma từ những bóng đen ấy bay lên.



Nói chính xác hơn thì có những hồn ma bay ra khỏi xác chết.



Ông già kia bị một con ma siết cổ từ đằng sau, chiếc gậy tuột khỏi tay rơi xuống đất. Rốp, đầu của ông ta bị rứt ra, rồi được nhấc lên cao, ánh trăng chiếu vào, khiến người ta thấy sắc thái gớm ghiếc còn lại trên khuôn mặt của ông ta.