Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1463 : Lưu miểu (2)

Ngày đăng: 16:59 30/04/20


Thoáng chốc, hồn ma trong Cục cảnh sát bay tứ tán. Hồn ma của những người mới chết bay ra khỏi xác, điên cuồng tấn công hung thủ đã giết họ.



Ánh trăng lung linh lúc này đã bị nhuộm lên sắc màu đầy u ám.



Cảnh tượng hãi hùng cộng với tiếng gào thét của hồn ma, khiến tất cả trở nên đáng sợ hơn và cũng hoang đường, quái đản hơn.



Linh hồn bị chia năm xẻ bảy trở nên yếu ớt, dần dần mất đi sức mạnh hành động.



Tôi thấy âm khí đang tụ họp lại, nhưng hình dạng của hồn ma thì đang đổ vỡ. Hình như họ đang biến thân thể hữu hình thành âm khí vô hình.



Cây gậy ba toong kia tan biến đi như tuyết gặp nắng.



Tiếng khóc của trẻ con vang vọng trong Cục cảnh sát và cuối cùng thì cũng chỉ còn lại duy nhất âm thanh này.



Dù chỉ là âm thanh, nhưng cũng dần yếu đi, có mà cứ như không.



Tôi nhìn sang Lưu Miểu.



Vẻ mặt anh ta hoàn toàn vô cảm, đợi đến khi mọi thứ lắng xuống, mới thở dài quay qua nhìn tôi.



Đôi mắt anh ta đen láy, cũng có thể là do yếu tố ánh sáng, nên người ta có thể nhìn thấy ánh trăng trong đôi mắt của anh ta.



Tôi cảm thấy khá kì lạ.



Lưu Miểu thực sự hơi khác biệt với những người khác trong Thanh Diệp. Nhìn vào anh ta giống như một người bình thường, đâu đâu cũng có thể bắt gặp mẫu người như thế, không hề có sự lạnh lùng xa cách loài người đến ngàn cây số.



Nếu gặp phải người của Thanh Diệp trên đường, muốn hỏi thăm đường đi, tôi chắc chắn sẽ chọn anh chàng cao to vạm vỡ nhất là Lưu Miểu, chứ không phải người lớn tuổi Cổ Mạch; hay cô gái duy nhất và còn đẹp vô cùng là Ngô Linh; cũng không phải Nam Cung Diệu, một mẫu người vừa nhìn vào đã biết là người tài hoa của xã hội, vì tôi không thể tượng tượng nổi, anh ta sẽ “bình dị gần gũi” khi trên phố.



“Chúng ta kiếm chỗ nào nói chuyện nhé.” Lưu Miểu chủ động đề nghị, trong thần thái nghiêm túc, có kèm theo vẻ thân thiết.



Có điều, Lưu Miểu cũng không thực sự là mẫu người thánh thiện, nhiệt tình gì lắm.



Khi nãy, trong đám người chạy ra khỏi Cục cảnh sát, có mấy người đang nằm trên đất.



Có lẽ trong cục vẫn còn những người may mắn chưa bị ma giết mà chưa chạy ra ngoài được.



Nhưng Lưu Miểu không hề để ý.




Câu hỏi của Lưu Miểu khiến tôi bất ngờ.



“Lúc chúng tôi vào đây thì đang là năm 2023 của thế giới hiện thực.” Nam Thiên đáp.



Lưu Miểu ngớ ra một lát: “Vậy là… đã qua 5 năm rồi à. Hầy…” Anh ta nhìn qua Tí Còi và tôi: “Thảo nào tôi có cảm giác hình như mình đã quên mất rất nhiều thứ. Các cậu thì sao?”



Anh ta không để ý Nam Thiên.



Nam Thiên khẽ nhướn mày.



Tí Còi lắc đầu.



Tôi gật đầu đáp: “Tôi cũng có cảm giác mình đã quên mất gì đó.”



“Vậy ra, nơi đây bây giờ đã biến thành dị không gian, có thể thời gian ở đây vẫn trôi bình thường, việc các cậu đến đây đã phá vỡ thế cân bằng, khiến thời gian trở lại năm 2017… Chưa chắc, cũng có thể các cậu đã đến đúng thời điểm năm 2017 của nơi đây. Còn một tình huống nữa, đó là năm năm nay, ngày nào cũng là cái ngày xảy ra chuyện của năm 2017.” Kết luận của Lưu Miểu giống hệt tôi.



Tôi thấy rất vui, giống như đứa học trò đạt điểm thi tối đa.



Cảm giác này tôi chưa bao giờ có được khi ở trước mặt những người khác trong Thanh Diệp.



Lưu Miểu lắc đầu nói tiếp: “Rắc rối thật. Chuyện kiểu này tôi chẳng thạo chút nào. Năng lực của hai cậu là gì vậy?” Anh ta lại nhìn qua tôi và Tí Còi.



Tôi không đáp.



Tí Còi liếc nhìn tôi một cái rồi cũng giữ im lặng.



Nam Thiên lên tiếng: “Trước hết, anh phải chứng minh thân phận của mình đã, đúng không? Tuy anh đều rất khớp với ‘Lưu Miểu’ mà chúng tôi muốn tìm, nhưng chúng tôi đều chưa từng gặp anh. Mà anh có thấy mình vội vàng quá không, khi tin ngay chúng tôi là do bạn của anh nhờ qua tìm?”



Lưu Miểu mỉm cười, một nụ cười vô cùng chân thành và tự nhiên, khác hẳn nụ cười ngoại giao của Nam Thiên.



“Tôi tin sếp mà. Chắc chắn cậu ấy sẽ cứu sống hết chúng tôi. Còn vấn đề thân phận mà cậu nói, thì tôi từng được xem hình của cậu ở chỗ Nam Cung rồi. À còn nữa, bây giờ ở cái chỗ quỷ quái này, chúng ta đều như cùng ngồi trên một lưng cọp, ngoài đồng tâm hiệp lực ra, đâu còn cách nào khác. Cho dù các cậu là kẻ thù đi nữa, thì hiện tại mình vẫn phải hợp tác với nhau thôi.” Anh ta nhún vai, bày tỏ thái độ vô cùng thắn thắn chân thành, không một chút giấu giếm.



“Vậy dùng năng lực của anh chứng minh thân phận đi. Tôi đã từng thấy anh sử dụng năng lực trong video rồi.” Tôi nói: “Còn thân phận của chúng tôi, hình như chẳng có cách nào chứng minh được chúng tôi có liên quan đến Thanh Diệp cả.”



“Không sao.” Lưu Miểu xua tay: “Muốn thấy năng lực của tôi, thì các cậu phải tìm cho tôi mục tiêu trước cái đã. Nếu vậy thì tôi đang định đi đến một nơi đây.”