Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1464 : Ba lỗ hổng

Ngày đăng: 16:59 30/04/20


Lưu Miểu trình bày mục đích khiến mình đến khu Dương Sơn này.



“Sếp đoán là khu này có một cửa dị không gian nên chúng tôi bèn đến đây tìm thử. Đã có được đầu mối, nhưng chưa xác định được vị trí cụ thể của nó. Cậu ấy với tôi chia nhau điều tra. Có điều, giữa chừng thì tôi có cảm giác mình bị ngất, sau khi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên bàn của một tiệm thức ăn nhanh. Tôi bị mất đi một phần kí ức, gọi điện cho sếp thì nhận được thông báo khóa nguồn. Lát sau thì tôi nhận ra chỗ này có vấn đề.”



Chúng tôi lắp ghép thông tin của hai bên lại, đã hiểu được đại khái toàn bộ sự kiện này.



Khiến cho khu Dương Sơn bị cách ly, trở thành dị không gian, nguyên nhân chắc chắn là có liên quan đến cửa ra vào dị không gian đó.



Đây chắc là chỉ có Ông Trời mới làm nổi một chuyện lớn như thế và chỉ có nó mới có mục đích khi làm thế.



Năm 2017, có lẽ nó vẫn còn điên, nhân cách của nó chính là một thằng điên.



So với việc đối phó với cái thứ mới chuyên đi mở tiệm cơm, thì rõ ràng năm 2017 Ông Trời còn điên hơn nữa. Nói cách khác, lúc đó nó mạnh hơn rất nhiều, đủ sức để biến một khu vực có diện tích mấy chục kilômét vuông và mấy triệu nhân khẩu thành dị không gian, chứ không đơn giản là đuổi một con ma nào đó đi.



“Mấu chốt của chuyện này chính là cửa dị không gian đó. Nếu như đóng được nó, thì nơi đây chắc sẽ khôi phục lại liên hệ với thế giới hiện thực. À…” Lưu Miểu trầm ngâm nói.



Nam Thiên đặt vấn đề: “Anh và cái anh Diệp Thanh đó cùng đến đây điều tra đúng không?”



Tôi ngớ người.



Tí Còi vỗ đùi một cái: “Phải ha!”



Mà linh hồn của Diệp Thanh đang ở thế giới hiện thực, còn ở trong phòng nghiên cứu đã mấy năm nay.



Anh ta không bị kẹt ở chỗ này.



Nếu nói sau khi chết đi sẽ được giải thoát, thì những gì diễn ra ở Cục cảnh sát khi nãy lẽ nào chỉ là một vở kịch?



Dù có lợi hại đến mấy thì Diệp Thanh cũng không thể phá vỡ sự hạn định trên những quy tắc nào đó chứ? Huống hồ, đúng ra Diệp Thanh đâu có năng lực ở phương diện này.



Lưu Miểu chẳng lấy làm lạ: “Cho nên chỉ có thể dùng một biện pháp khác.”




Tôi còn chứng kiến cửa dị không gian đó được Quỷ Sai quản lý, hút vào vô số hồn ma ngay trước mặt tôi.



Dân Khánh chắc vẫn còn cửa dị không gian khác.



Thậm chí, có thể còn có đến mấy cái. Cái nằm trong tầm mắt của Diệp Thanh hoàn toàn chưa có con ma nào lén chui ra. Còn Tống Tạng và cái thứ mới thì chui ra từ cửa khác.



Trong đầu tôi chợt lóe sáng: “Có lẽ là ba cái.”



“Ba cái?” Lưu Miểu nhìn qua tôi.



Tôi tiếp: “Chuyển phát nhanh! Liên quan đến chuyển phát nhanh, có lẽ cũng là một con ma đấy!”



Không chắc là linh hồn, mà có thể là một con ma đến từ tương lai.



Phương thức làm việc của hai thứ này tương tự nhau, đều có nguyên tắc của riêng mình, trói buộc chính mình và cũng khiến chúng nhờ đó mà giết người.



Những hóa đơn chuyển phát mà chúng tôi nhặt được trong thế giới hiện thực, hoàn toàn có khả năng là do cái thứ đó dựa vào năng lực của mình gửi qua.



Vậy ra, Dân Khánh đã từng tồn tại ba con ma đến từ tương lai. Nơi này, thực sự là chốn “được trời ưu đãi”.



Mí mắt tôi chợt giật giật.



“Nếu vậy, tìm cửa ra vào khác thì tiện hơn.” Lưu Miểu có ánh nhìn lạc quan: “Có lẽ sếp cũng nhờ vậy mà trở lại thế giới hiện thực thành công.”



Tôi định nói nhưng lại thôi.



Nhưng Diệp Thanh… chết rồi.



Có thể anh ta đã chết trong thế giới tương lai, chỉ còn lại hồn ma chạy về phòng nghiên cứu.