Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1465 : Gấp rút lên đường

Ngày đăng: 16:59 30/04/20


Dù gì thì linh hồn của Diệp Thanh cũng đã quay lại thế giới hiện thực, còn Lưu Miểu thì vẫn còn kẹt ở trong dị không gian này.



Không, cũng có thể là Lưu Miểu đã chết trong thế giới tương lai.



Hiện tại, tôi đang gặp Lưu Miểu của năm 2017.



Nghĩ kĩ lại thái độ của Diệp Thanh và mệnh lệnh mà anh ta để lại, thì anh ta phải biết Lưu Miểu đã chết ở đâu, nên sau khi bị ác ma bắt đi, mới nhờ chúng tôi đi tìm Lưu Miểu.



Nếu trong một tình hình khác, thì việc tôi cứu Lưu Miểu sẽ rất đơn giản. Dựa theo kế hoạch ban đầu, chỉ cần trong “những con cá lọt lưới” có người chết đi, tốt nhất là cô gái Tiểu Điền đã từng gặp Lưu Miểu chết đi, thì tôi có thể thuận lợi gặp Lưu Miểu trong cảnh mộng, rồi lôi anh ta quay lại thế giới hiện thực.



Chuyện này có thể khá khó khăn và cơ hội chỉ có một lần. Muốn tìm được một người thỏa mãn điều kiện đã từng gặp Lưu Miểu có thể sẽ rất khó. Nhưng dù khó, vẫn còn tốt hơn rất nhiều so với tình trạng chúng tôi bị kẹt trong dị không gian như thế này.



“… Có lẽ tôi đã chết trong quá trình điều tra rồi cũng nên.” Bản thân Lưu Miểu cũng có suy đoán tương tự.



Anh ta không hề nghĩ Diệp Thanh cũng đã chết giữa chừng.



Tôi cảm thấy buồn bã.



“Cũng không phải chỉ có mỗi cách đó. Năng lực của tôi có thể xóa sổ được cửa dị không gian.” Tôi nói.



Lưu Miểu nhìn tôi mỉm cười: “Hèn gì sếp nhờ cậu.”



“Đúng vậy. Cho nên nếu như tôi xóa sổ dị không gian bên này thì…” Tôi nói tiếp.



“Sếp không phải bảo cậu đến làm chuyện này đúng không?” Lưu Miểu liếc nhìn Nam Thiên.



Kẻ không nên có mặt ở đây nhất chính là Nam Thiên.



Thực lòng mà nói, nếu không “nhờ” Nam Thiên thì chúng tôi vẫn chưa thể đến được đây. Có lẽ chúng tôi còn phải đợi một thời gian rất dài nữa mới gặp được Lưu Miểu. Nhưng theo kế hoạch ban đầu, thì sẽ ổn thỏa và an toàn hơn.



Lúc này mà trách Nam Thiên cũng chẳng có ý nghĩa gì.



Ngay cả Tí Còi cùng lắm cũng chỉ càu nhau vài câu rồi thôi.




Bên trên vang lên tiếng kêu của đàn ông.



Tôi ngẩng lên, trông thấy một cái bóng mờ mờ.



“Mấy người có phải không có chỗ ngủ không? Chỗ chúng tôi là nhà hai người thuê chung, hết giường nhưng vẫn có thể trải nệm cho các người nằm.” Người đàn ông trên tầng nói.



Nghe giọng, chắc đây là một người ôn hòa, vì tốt bụng nên ông ta đưa ra đề nghị này.



Bây giờ dù tôi thực sự rất mệt, nhưng người đưa ra quyết định không phải tôi.



Tôi quay qua nhìn Lưu Miểu.



Anh ta cũng ngẩng lên, xua tay: “Không cần đâu, cảm ơn anh.”



Người kia cũng không ép.



Trong lòng tôi thấy khá cảm động.



Dù đã bị nhốt trong dị không gian, nhưng người ở đây vẫn tìm ra phương thức sinh hoạt mới.



Tuy trong phim cũng lắm các nội dung giả tưởng, nhưng trong các phim về thế giới tương lai, con người rồi vẫn tìm ra cách để tiếp tục sinh tồn, xây dựng nên đời sống mới. Người ở đấy nhất định cũng sẽ làm được nhỉ.



Tìm công viên hay khu sinh thái, tìm giống rau củ và trái cây, kế đó tìm những người biết trồng trọt; trong đô thị lớn, có thể sẽ thiếu cái ăn, nhưng chắc không thiếu cái mặc đâu, nhà nào cũng có quần áo chăn gối mà; nước uống thì có thể hứng mưa hoặc tìm mạch nước ngầm…



Vất vả lắm, cực nhọc lắm, nhưng chắc chắn vẫn sống được.



Tôi cố nhìn về hướng thật lạc quan.



Nam Thiên lên tiếng: “Hướng này… cái thứ đó chắc không phải ở khu Hoa Viên Thành Hinh chứ?”



Bước chân tôi khựng lại.