Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1475 : Quá nhiều ma (1)
Ngày đăng: 16:59 30/04/20
Do trong lòng vẫn còn ngờ vực, nên tôi không dám mạo hiểm.
Tuy sau khi chết biến thành ma, có thể thực lực của tôi sẽ mạnh hơn, nhưng suy cho cùng sống vẫn tốt hơn. Sau khi chết đi, có quá nhiều chuyện không biết, mức độ không chắc chắn cũng quá nhiều. Hơn nữa, chẳng ai chịu chết đi một cách tùy tiện cả.
Dù lòng thấy e sợ, nhưng tôi vẫn quyết định đến gần trường đại học Kinh tế Tài chính xem thử thế nào.
Đây là manh mối duy nhất mà tôi có được cho đến lúc này. Biết được con ma đó có thể đang ở bên trong trường ấy, thì tôi cũng không cần phải loanh quanh mò mẫm ở những nơi khác.
Tôi đã hỏi thăm Trình Lân.
Anh ta không có ý tham gia vào chuyện này. Và anh ta cũng không xem trọng tôi.
“Tại sao anh đến đây? Có người nhờ vả? Người ở bên ngoài?” Anh ta hỏi.
Khả năng tư duy của anh ta rất nhạy bén, ngay lúc đặt câu hỏi thì bản thân anh ta đã có ngay đáp án.
Mà đáp án này kể ra cũng không sai.
Sau khi cảm ơn Trình Lân, tôi chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên Trình Lân gọi tôi đứng lại, ném cho tôi thứ gì đó.
Sau khi chụp được, tôi nhận ra đó là một thanh bánh năng lượng có vị yến mạch, dài bằng ngón tay. Tôi quan sát thời gian sản xuất trên bao bì, thì trên đó đề “Ngày 30 tháng 9 năm 2032”. Tôi giật mình, quan sát lại thật kĩ, nhận thấy nhãn hiệu của cái bánh này lạ hoắc, công ty sản xuất tôi chưa từng thấy qua, địa chỉ nơi sản xuất cũng là một thành phố hoàn toàn xa lạ.
Lòng tôi liền thấy nghi ngờ.
“Đây là thứ có được từ trong trường đại học Kinh tế Tài chính. Tôi đã nói, họ có nguồn cung ứng thức ăn.” Trình Lân nói.
“Anh biết những thứ này có từ đâu không?” Tâm trạng tôi có chút kích động, nhưng cố nén cảm xúc lại, bình tĩnh hỏi: “Tôi chưa từng thấy sản phẩm này trên thị trường. Mà hình như cái bánh năng lượng trên thị trường Dân Khánh cũng không có nhãn hiệu này.”
Trình Lân lắc đầu: “Không biết.”
Thấy anh ta cụp mắt xuống, tôi cố bày ra dáng vẻ không quan tâm nhưng trong lòng lại như bị con chuột cắn cho một phát.
Rõ ràng Trình Lân đã biết được gì đó nhưng không chịu nói ra.
Nếu không có gì đặc biệt, thì những hồn ma sở hữu âm khí yếu ớt như vậy đều đã mất hết lý trí, nên cũng không cần phải bàn đến chuyện họ tấn công người ta.
Tôi đi về phía Trình Lân.
Đi xuyên qua sảnh khám bệnh ở tầng một của Khoa nhi, tôi liền nhìn thấy tòa lầu khám bệnh chính của bệnh viện. Quầy tư vấn ở giữa, chuỗi máy lấy số ở xung quanh và cửa sổ nhận thuốc mang lại cho người ta cảm giác quen thuộc.
Phần lớn các bệnh viện cấp A đều được bài trí như vậy. Đi qua cửa lớn ở trước mặt chắc đã có thể rời khỏi bệnh viện. Tôi đã nhìn thấy cổng chính của bệnh viện. Dù đường sá bên ngoài bị bóng tối bao trùm, nhưng vẫn đủ để người ta nhận ra, chỗ ấy không có công trình đang thi công, vẫn là một con đường có thể đi lại bình thường.
Tôi định hỏi thăm Trình Lân làm sao đến được trường đại học Kinh tế Tài chính, thì cảm thấy có âm khí.
Bên trên quầy tư vấn ở sảnh chính có một chuỗi thang cuốn dẫn lên tầng hai.
Hành lang di chuyển của tầng hai nằm lộ thiên. Cũng có nghĩa là đại sảnh của cả tòa lầu này trên thực tế có độ cao của hai tầng lầu, bên trên còn có mấy chiếc đèn lớn. Mà tầng hai lại đối diện với một bức tường được lắp đặt một màn hình thông báo lớn, cao hơn cả tòa lầu. Ngày xưa, màn hình ấy chắc để hiển thị thông tin chẩn đoán hoặc những thông báo khác của bệnh viện, bây giờ thì giống như một tấm màn đen.
Ngay trên thang cuốn, đột nhiên hiện ra mấy hồn ma nhỏ. Chúng đều là trẻ con, tay và cằm đều đang gác lên tay vịn cầu thang, dùng đôi mắt đen láy nhìn chăm chú tôi và Trình Lân.
Màn hình lớn đột nhiên bật sáng, nhưng chỉ hiển thị các màu sắc căn bản như đỏ, vàng. Lúc này nhìn vào giống hệt một bát mì trứng sốt cà chua. Sau khi nhấp nhá mấy cái, trên màn hình đã hiện ra hình ảnh một nhân vật hoạt hình.
Tôi còn nhớ, đây là một bộ phim hoạt hình thịnh hành tầm mấy năm về trước, nhân vật chính là một chú heo.
Bây giờ chú heo ấy cứ như bị bệnh da liễu, có lẽ còn mắc bệnh đần độn nữa, đang nhảy cà từng cà tưng một cách xấu xí trên màn hình.
Loa phát thanh của bệnh viện cũng đã bật lên.
Bài nhạc phim của bộ phim hoạt hình này bị kéo dài âm điệu, khiến giọng con nít biến thành giọng đàn ông đang hát đoạn điệp khúc, nghe vừa trầm đục vừa quái gở.
Đám ma nhỏ trên cầu thang cuốn bật cười hì hì, xếp thành hàng đi lên tầng hai rồi biến mất, chỉ còn để lại tiếng bước chân chạy thoăn thoắt vòng qua hành lang của tầng hai.
Tôi và Trình Lân đều dừng bước.
“Chúng… thường như vậy à?” Tôi hỏi.
Trình Lân chậm rãi lắc đầu.