Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1476 : Quá nhiều ma (2)

Ngày đăng: 16:59 30/04/20


Ca khúc phim hoạt hình kỳ quái vẫn đang phát, tiếng nhạc vang vọng trong đại sảnh.



Tiếng bước chân của đám ma nhỏ di chuyển từ tầng hai lên tầng ba, tạo thành âm thanh lịch bịch trên nền nhà tầng ba và cả trần nhà ở khu đại sảnh. Thanh âm ấy cứ như tiếng trống dày đặc, chốc chốc lại có tiếng cười con nít lan xuống bên dưới.



Những âm thanh ấy dần lùi xa. Có lẽ chúng đã chạy lên tầng lầu cao hơn.



Màn hình trình chiếu phim hoạt hình lúc này cũng phụt tắt, trở về trạng thái tối đen.



Trình Lân đưa mắt nhìn tôi, ánh mắt ấy có vẻ đang nghi ngờ do sự xuất hiện của tôi mà đám ma ở đây phát sinh vấn đề.



Nhưng anh ta vẫn giữ im lặng, chầm chậm bước tiếp.



Tôi cũng nhìn lên trần nhà lần cuối, rồi đi theo Trình Lân ra khỏi tòa lầu.



Đến cổng bệnh viện, tôi lại cảm nhận thấy có âm khí.



Đám âm khí này cách rất xa, nhưng lại rất sống động.



Quay đầu lại nhìn thì chẳng thấy gì, tôi bèn lần theo âm khí ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trên đỉnh tòa lầu lớn của bệnh viện cao hơn mười tầng có một vòng bóng đen. Nhìn hình dáng thì đó là đám trẻ con. Chỉ sợ chính là đám ma nhỏ vừa xuất hiện khi nãy.



Bọn họ đứng trên đỉnh lầu, chăm chú nhìn tôi, ánh mắt như có thực thể.



Trình Lân hỏi: “Anh đã làm gì?”



“Tôi có làm gì đâu.” Tôi cảm thấy mình rất vô tội.



Phải biết rằng thể chất của tôi không đặc biệt như của Gã Béo. Tuy vì là người sở hữu năng lực, nên tôi không thể tránh khỏi gặp phải nhiều sự kiện quái dị, cộng thêm sự giao thiệp với nhóm người Thanh Diệp, đã khiến cho số lượng và tần suất gặp phải sự kiện quái dị của tôi cao hơn rất nhiều so với những “đồng loại” của mình. Nhưng đây tuyệt đối không có nghĩa là tôi sẽ thu hút hồn ma.



Đám ma ấy đã chú ý đến tôi, nhưng tôi lại không hiểu nguyên nhân.



Chưa bao giờ tôi lại gặp nhiều ma nhỏ đến thế. Trong mấy lần ít ỏi gặp phải ma nhỏ, cũng chẳng có gì đặc biệt.



Tôi ngẩng lên quan sát đám ma nhỏ, trông thấy chúng từng đứa một rụt đầu lại, rồi biến mất ngay trên sân thượng.




Đem so ra thì cái thứ mới mà tôi đã phát hiện ở Dân Khánh mới thực sự là “vô cùng tàn độc”. Những tiệm ăn mà nó khống chế được sẽ dùng chuột, gián… để làm nguyên liệu chế biến thức ăn, đem ra bán.



Tôi xé bao bì ra, nhận thấy đó là một cái bánh năng lượng rất bình thường. Nhờ ánh trăng, tôi còn thấy được lớp vỏ bọc bằng bột yến mạch trên bề mặt.



Dù bụng đang sôi, nhưng tôi vẫn không dám ăn cái thứ này.



Ngắm nghía hồi lâu, tôi vẫn gói nó lại và cho vào trong túi như cũ.



Nếu thực sự cầm cự hết nổi, có cái ăn thì vẫn phải ăn thôi.



Tôi lê từng bước chân nặng nề đi tới.



Bên cạnh là những cửa hàng đã nghỉ bán, cửa cuốn đang được kéo xuống, không thấy được bên trong; có loại cửa cuốn hệt như tấm lưới sắt, đằng sau là cửa bằng kính.



Đi qua một cái cửa kính, nhận ra có gì đó là lạ, tôi liền quay đầu nhìn lại.



Đó là một tiệm tư nhân chuyên bán quần áo trẻ em. Quần áo con nít đang được treo đầy trên tường. Chính giữa còn có mấy chiếc khung lớn, mắc trên ấy sản phẩm đang hạ giá.



Thoáng nhìn thì chẳng thấy có gì khác thường, nhưng tôi đã nhận thấy âm khí.



Những bộ áo quần đang mắc trên tường có gì đó không bình thường.



Tôi nhìn chăm chú luồng âm khí ấy, rồi bất chợt nhận ra các bộ quần áo đang căng phồng. Bên trong không phải ma nơ canh, mà là từng con ma nhỏ.



Đám ma nhỏ đu trên tường, không chút động đậy. Nhưng hình như đã nhận ra ánh mắt của tôi, nên chúng đồng loạt nhìn về phía tôi rồi phá lên cười hi hi, sau đó biến mất ngay lập tức.



Tôi há mồm, rồi ngậm miệng lại vì thực sự chẳng biết nên nói gì.



Hình như chúng không có ý tấn công tôi.



Tôi cảm thấy không hiểu, nhấc chân đi thêm vài bước thì quay phắt đầu lại lần nữa.