Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1486 : Cục diện oái oăm

Ngày đăng: 17:00 30/04/20


Trong phòng ngủ tối thui, rèm cửa sổ đang khép nhưng do chất lượng chẳng ra sao, khiến ánh trăng xuyên qua, tôi mới lờ mờ nhìn thấy đồ đạc trong phòng.



Trên giường hình như có một bọc chăn, vừa giống có người vừa giống như không có.



Tôi không nghe thấy có tiếng người.



Nín thở định thần lại, quan sát xung quanh một lát, tôi mới cảm nhận được làn âm khí mỏng manh, lan từ dưới gầm giường ra, như có như không.



Tôi cảnh giác, trong đầu còn tự động hiện ra những hình ảnh đáng sợ.



Từ dưới gầm dưới có thứ gì chạy ra, cũng không khiến người phải ngạc nhiên.



Tôi chầm chậm chồm người, áp sát mặt vào nền nhà, nhìn vào gầm giường.



Gầm giường có không gian khoảng 15 đến 20 phân, có nhét đồ vật linh tinh.



Với ánh sáng lờ mờ thế này, tôi cũng chẳng thấy rõ chúng là gì.



Lần mò vị trí của âm khí, hồi lâu tôi mới trông thấy có cái bóng đang động đậy.



Thứ đó nhỏ nhỏ, hình như đang bò ra ngoài.



Nó đang ở bên kia mép giường, nên tôi chỉ thấy được một khối bóng đen.



Thình lình tôi nghe thấy có tiếng động, bật người dậy nhìn lên trên giường.



Tấm chăn khẽ cục cựa, tiếng ho khàn khàn của phụ nữ từ trong chăn vang ra.



Có người! Tôi không dám đứng dậy mà lại nằm bẹp trở lại sàn nhà.



Tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.



Tại sao sau khi xuyên qua cửa dị không gian, tôi lại đơn độc rơi vào phòng ngủ của người khác.



Bất kể ai bắt gặp tôi, chắc chắn sẽ nghi tôi là người xấu.



Chẳng phải phường trộm cướp, thì cũng là thứ có ý định vào làm chuyện đê tiện.



Tóm lại chẳng phải hạng hay ho gì.



Người tốt cũng không bao giờ đang nửa khuya xuất hiện trong phòng ngủ người lạ.



Toàn thân tôi đều đang toát mồ hôi lạnh.



Với tình cảnh oái oăm như vậy, thật sự là tiến thoái lưỡng nan.



Cửa phòng ngủ nằm ngay sau lưng tôi và đang đóng.



Nếu mở cửa có thể sẽ tạo ra tiếng động.



Hơn nữa trong phòng đang có một con ma, còn chưa biết tại sao nó mò đến đây.




Tôi bị gã xô một phát, lưng tông phải chiếc giá móc quần áo, đau đớn vô cùng.



Chiếc giá bị tôi đụng ngã, còn tôi thì bị gã ta đè sát vào tường.



Tôi co giò đá vào chân gã, rồi xô gã ta ra.



Gã ta lùi lại mấy bước, giẫm phải người phụ nữ ở đằng sau, khiến cô ta đau đớn kêu lên.



Chẳng chút chần chừ, gã ta lại lao về phía tôi lần nữa.



Tôi nhận ra người này rất yếu.



Dù không cần có sức mạnh kinh hồn như Quách Ngọc Khiết, hay được huấn luyện kĩ năng chiến đấu như Trần Hiểu Khâu, nhưng tốt xấu gì tôi cũng đang tuổi trẻ sung mãn.



Tuy hằng ngày không cố gắng rèn luyện, nhưng trong công việc và sinh hoạt cũng thường xuyên đi bộ, leo cầu thang và làm việc nhà, không phải người suốt ngày ngồi trong văn phòng.



Đặc biệt là gần đây, phải chạy đến từng hộ một để xác nhận diện tích sử dụng, lên lên xuống xuống lâu như vậy, lượng vận động không hề ít.



Gã đàn ông trước mặt thì rất yếu ớt, cánh tay chẳng có lực bao nhiêu cả, xem ra là hạng người ngồi lâu trong văn phòng và cũng không chơi thể thao.



Lúc chộp lấy tay gã, tôi cũng cảm nhận được cơ bắp mềm nhũn dưới bàn tay mình.



Tôi đấm vào bụng gã, chỉ dùng có ba phần sức, mà gã ta đã khuỵu ngay xuống sàn.



Tôi xô gã qua một bên, kiểm tra tình trạng của người phụ nữ một chút.



Toàn thân cô ta ướt đẫm mồ hôi, trên miệng và khuôn mặt đều có máu.



Tôi lờ mờ nhìn thấy trên hai chân cô ta cũng dính máu.



Bây giờ cô ta không ho nữa, mà chỉ nằm bất động.



Đưa tay sờ thử, nhận thấy nhịp tim và hô hấp vẫn còn, tôi vội vàng rút di động ra.



Nhưng đúng như người đàn ông kia đã nói, tín hiệu đã bị cắt.



Tôi liền nhớ ra, nơi đây là một dị không gian đã bị người ta quên lãng, lòng không khỏi trùng xuống.



Sau lưng có tiếng thở hổn hển của gã đàn ông kia vang lên.



Tôi quay lại thì trông thấy gã ta đang loạng choạng chạy ra ngoài, miệng không ngừng hô hoán, “bớ người ta đánh người”



, “bớ người ta giết người”



Luồng âm khí trong phòng thình lình đuổi theo gã ta.



Tôi đã nghe thấy tiếng mở cửa, nhưng ngay sau đó tiếng đóng cửa lại vang lên.



Gã đàn ông chợt gào lên một tiếng thảm thiết.