Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1487 : Ma giết người
Ngày đăng: 17:00 30/04/20
Tôi chạy ra khỏi phòng ngủ, liền nhìn thấy gian phòng khách đang ngập ánh trăng.
Phòng khách nối liền với cửa chính của căn hộ.
Người đàn ông đang ngã gục ngay cửa, giơ tay mình lên.
Trên bàn tay ấy, ngón trỏ và ngón giữa đã bị biến dạng, cứ như bị kìm kẹp phải.
Người đàn ông đau đớn kêu rên không ngớt.
Bên cạnh gã ta đang có một luồng âm khí.
Âm khí ấy là một đám nho nhỏ, có hình dạng của một đứa bé sơ sinh.
Nhưng tôi lại cảm thấy có chỗ không bình thường, hình như nó khá khác biệt với hình dạng trẻ sơ sinh mà tôi biết.
Nó quá nhỏ, có lẽ chỉ vừa mới ra đời, còn bị suy dinh dưỡng nữa.
Phòng khách xuất hiện một mảng tối.
Ánh trăng bên ngoài bị mây đen che phủ mất mấy giây, sau đó thì hiện ra lại.
Người đàn ông ngừng rên la, chỉ còn nghiến răng nghiến lợi rên khe khẽ.
Thấy tôi, gã ta sợ hãi lết lùi lại, thò tay mò lấy khóa cửa.
Cửa chính căn hộ này là cửa chống trộm, khóa cửa cũng chính là tay nắm của cửa, sau khi xoay động, chắc sẽ mở được.
Người đàn ông đè tay nắm cửa xuống mức thấp nhất, nhưng cửa chỉ phát ra âm thanh cót két rồi tự động khóa trái.
Gã ta hoang mang đè thêm mấy cái nữa, miệng thì cuống quýt la lối.
Cuối cùng đã nhận ra sự khác thường, gã ta chuyển qua vặn vẹo ổ khóa nhỏ xíu.
Tay gã ta vừa chạm vào đó thì thân thể khựng ngay lại.
Tôi trông thấy con ma ấy đã che kín ổ khóa.
Người đàn ông run rẩy sờ thêm một lát nữa, rồi thình lình ngã ngửa ra sau, té xuống sàn bằng mông, dùng cả hai tay hai chân lết lùi lại, miệng không ngừng kêu la đầy hoảng sợ.
“Chồng à…”
Tôi quay lại trông thấy người phụ nữ đang vịn tường đi ra khỏi phòng ngủ.
Sắc mặt cô ta đang đỏ bừng, người rất yếu, nhưng đôi mắt thì lại sáng vô cùng.
Sau khi thấy tôi, cô ta thoáng sững sờ, rồi lập tức trợn ngược hai mắt, kêu lên: “Mày là ai? Trộm, bớ người ta có trộm! Có trộm!”
Tôi nghe thấy tiếng la hét cật lực của cô ta, lập tức hiểu ra vừa rồi cô ta đã hoàn toàn bất tỉnh, không trông thấy tôi và chồng cô ta đánh nhau, cũng chẳng nghe thấy những lời mắng mỏ của chồng cô ta.
“Chồng à.
Chồng… Anh không sao chứ? Chồng! Mau… mau báo cảnh sát!”
Cô ta lại la lên.
Tôi thấy sắc mặt cô ta đã đỏ hơn.
Trạng thái của cô ta khá kỳ lạ, làm tôi liên tưởng đến bốn từ “hồi quang phản chiếu”
Mà cô ta đang gọi chồng mình không ngừng, càng khiến tôi không khỏi ngạc nhiên.
Cô ta phát ra những tiếng kêu “ặc”
, “khặc khặc”
, nhưng chỉ vài giây sau, thân thể co quắp của cô ta đã hoàn toàn bất động.
Cô ta chết rồi, nhưng mắt vẫn mở.
Dây rốn nới lỏng, xác cô ta đổ xuống sàn nhà.
Có lẽ trước đó còn muốn chửi tôi, nhưng bây giờ người đàn ông đã sợ đến vỡ mật, vừa la hét vừa bò về phía cửa.
Đứa bé đã xuất hiện trên người gã ta, rồi tròng dây rốn vào cổ gã.
Người đàn ông giống như con chó bị trói, không ngừng vùng vẫy.
Nhưng không hất con ma ra được, vừa đau đớn vừa hãi hùng, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Gã ta lăn lộn trên sàn nhà, đưa tay và ánh mắt cầu cứu về phía tôi.
Tôi đứng im ngay tại chỗ, nhìn sinh mạng gã mất đi từng chút một.
Dây rốn đã đứt.
Xác người đàn ông đổ ra sàn, tạo thành âm thanh khe khẽ.
Thân hình con ma nhỏ ấy càng trở nên rõ ràng hơn, đôi mắt đen láy và làn da ửng đỏ khiến nó cứ như một con thú nhỏ.
Nó cất tiếng oa oa của trẻ con, không phải khóc, cũng chẳng phải cười.
Ngồi bên cạnh xác người đàn ông một lát, nó quay qua nhìn tôi.
Tôi cảm thấy ác ý trên người nó đã mất.
Trong đôi mắt trong veo của nó chỉ còn lại vẻ bàng hoàng.
Nó đưa cánh tay nhỏ xíu về phía tôi, kêu lên “a a”
Tôi chẳng biết làm sao.
Tôi vốn nghĩ, nó trả thù xong thì phải đi đầu thai.
Là một đứa bé chưa kịp ra đời, nó biến thành ma chắc cũng chỉ vì cái chấp niệm này.
Thù đã báo, ác ý của nó cũng đã tan, sao nó vẫn còn ở đây? Phải chăng nó là hồn ma lạc lối, tìm không ra đường đến Địa Phủ? Hay cần phải có Quỷ Sai đến đón? Trong lúc suy tư, tôi thoáng thấy thân thể của mình.
Phải rồi, đây không phải cảnh mộng.
Không phải tôi đang chứng kiến quá khứ của người đã chết trong cảnh mộng, bây giờ tôi đang ở trong dị không gian, một không gian bị Ông Trời cách ly, còn bị người trong thế giới hiện thực quên lãng.
Lẽ nào, Địa Phủ cũng bị cách ly? Từ đây không thể nào đến Địa Phủ được? Tiếng gõ cửa chợt cắt ngang dòng suy tư của tôi.
“Phòng 402, 402! Cảnh sát đây.
Có người báo trong nhà có người đánh nhau, vợ chồng còn cãi nhau nữa.
Mở cửa mau.”
Tôi nhìn cái xác nằm trên sàn nhà mà nổi da gà, nhất thời không biết làm sao.