Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1488 : Đứa trẻ
Ngày đăng: 17:00 30/04/20
Tôi không biết tình hình hiện tại của dị không gian này như thế nào.
Nếu chế độ xã hội ở đây không thay đổi, thì chắc chắn tôi sẽ trở thành nghi phạm hàng đầu, bị đưa vào đồn nhốt lại vài ngày ngay.
Sau đó có được thả hay không, còn phải xem để lại bao nhiêu chứng cứ ở hiện trường.
Trên bụng gã đàn ông có vết bầm do tôi đấm.
Trong lúc xô xát, tôi từng nắm lấy cổ tay gã ta.
Những chứng cứ này còn rành rành ra đấy.
Dù có ở trong thế giới hiện thực, hễ bị sa vào rắc rối kiểu này, tôi vẫn phải chịu khổ mà thôi.
Trong cái nơi vẫn chưa rõ thế nào này, nếu tôi bị nhốt vào đồn công an, thì đúng là oan chẳng biết kêu ai.
Nói không chừng, tôi còn là dân cư trú bất hợp pháp ở đây, hầu như không cách nào tra ra lai lịch của tôi.
Trong thoáng chốc tôi đã lường trước đủ mọi hướng phát triển tồi tệ.
Tôi vốn chưa bao giờ nghĩ đến tình huống này.
Nhưng cũng may, một năm trước khi tôi gặp phải án mạng, phần lớn đều trong cảnh mộng, nên chung quy vẫn không bị hiểu nhầm thành nghi phạm.
Tôi cũng không bi quan hoàn toàn.
Nhớ lại năng lực của mình, tôi bèn chuẩn bị hủy thi diệt tích.
Cứ hủy xác rồi bỏ chạy thôi… Bên ngoài, cảnh sát lại kêu thêm mấy tiếng.
Tôi cuống quýt chạy về phía hai xác chết kia.
Lúc này, tôi đã nhìn thấy con ma sơ sinh.
Nó nhắm về phía cửa kêu oa oa, huơ huơ cánh tay, thân thể còn bay về phía ấy.
Tôi giật mình, cứ ngỡ nó định giết nốt cảnh sát.
Đang định ngăn nó lại, tôi chợt cảm thấy có gì đó không đúng.
Ngoài cửa cũng đã trở nên yên lặng.
Tôi lùi lại một chút, rút di động ra.
Vừa mở khóa màn hình, điện thoại sáng lên, tôi liền thấy cột sóng trống trơn.
Di động mất sóng, còn máy bàn thì sao nhỉ? Tôi đi quanh một vòng, tìm được điện thoại bàn trong gian phòng này.
Ngoài cửa vẫn đang yên ắng.
Con ma nhỏ đã thôi làm ồn, bay lơ lửng giữa không trung, quay lại nhìn tôi.
Tôi hít thở thật sâu, đi tới chỗ điện thoại bàn, dùng tay áo bọc tay mình lại, nhấc ống nghe lên.
Trong ống nghe không có âm thanh, cả tiếng máy bận cũng chẳng có.
Liên lạc bị ngắt rồi.
Mà cũng chẳng có gì lạ, nếu nơi đây thực sự đã cách biệt hoàn toàn với thế giới hiện thực, cúp điện cúp nước, mất sóng điện thoại, thì đường dây liên lạc máy bàn chắc cũng bị ngắt mất rồi.
Hàn Vân khinh khỉnh nói: “Đừng có phí sức nữa.
Hạng gà mờ như anh không thể tự mình nhớ lại đâu.
Hay là để tôi kể lại cho anh biết nhé.”
Nó bước mới, hai tay chắp sau lưng, bộ dạng cứ như một ông già.
“Nơi này vốn là khu Dương Sơn của Dân Khánh.
Vào cái ngày 2 tháng 10 năm 2017, tôi đang ở đây, chăm sóc hai đứa trẻ.”
Nó chỉ tay về phía hai con ma nhí: “Đứa này thì anh đã chứng kiến hết rồi đấy.
Mẹ Tiểu Trương mang thai, bị cha của nó nghi là con của người khác, nên không ngừng đánh chửi bà ta, hành hạ đủ điều.
Mà cái người đàn bà đó cũng thật là, đầu bà ta toàn nước chắc, vẫn muốn sinh con cho ông chồng, chỉ cần sinh con rồi tiến hành giám định ADN, sẽ khiến gã đó yêu thương bà ta trở lại.
Há há.
Thực ra gã ta đã muốn ly hôn từ lâu rồi.
Gã ta cưới bà ta cũng chỉ vì căn nhà và chiếc xe làm của hồi môn của bà ta thôi.
Chưa có con, gã ta sẽ giở trò, rồi tống bà ta ra khỏi nhà không một xu dính túi.
Nói không chừng, còn lấy được một khoản tiền tổn thất tinh thần nữa.”
Giọng điệu của Hàn Vân hoàn toàn mang đậm nét mỉa mai của con nít.
“Người phụ nữ này đã bị đánh đến mức sinh non, sau khi hôn mê, được đưa vào bệnh viện cấp cứu, thế là Tiểu Trường chết.
Bà ta cũng chẳng nằm viện được bao lâu thì bị gã ta lôi về nhà, vứt vào một xó chẳng thèm để mắt đến.”
Hàn Vân nhìn con ma sơ sinh: “Anh đã bảo từ đầu rồi! Hai người đó chẳng ra gì đâu! Em nên đi theo anh sớm một chút, có biết bao nhiêu anh chị chơi cùng, vui biết bao nhiêu! Vậy mà em chết sống gì cũng đòi nán lại chỗ này, còn hy vọng họ sẽ hối cải.
Hứ! Em thấy chưa? Họ đâu có coi em là con người, đâu có xem em là cục thịt họ rứt ra.”
Đứa bé sơ sinh gục mặt xuống khóc lóc.
“Lần nào cũng vậy.
Phiền phức chết được.”
Hàn Vân làu bàu mấy câu, rồi đến bên cạnh đứa bé, ôm nó vào lòng.
Tuy có vóc dáng của trẻ con, nhưng động tác ôm con nít của nó rất thuần thục.
Tôi thấy lúc này mà Hân Vân kể về chuyện kia, thì chẳng mấy ăn nhập với tình trạng của dị không gian này.
Nhưng nhìn bộ dạng của nó, tôi lại không tiện cắt ngang.
Tôi có thể cảm nhận được, nó đang vô cùng tức giận, như một quả bom sắp nổ.
Tôi đành làm một người lắng nghe.
Hàn Vân dỗ xong con ma trẻ sơ sinh, thì chỉ tay về phía con ma bé gái đi theo nó đến đây.