Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 149 : Cầu thang (1)
Ngày đăng: 16:42 30/04/20
Tôi nhận ra Huyền Thanh Chân Nhân và Thanh Diệp vô cùng giống nhau. Bọn họ sẽ cứu người, nhưng lại cũng không hề để ý đến sự sống chết của người khác.
Trần Dật Hàm cũng chẳng có cách nào đối với Huyền Thanh Chân Nhân. Huyền Thanh Chân Nhân nói mấy lời đó với chúng tôi xong, liền khoan thai rời đi, cũng không thèm nhìn đến vẻ mặt tái mét của Trần Dật Hàm.
Trương Giai Hâm được Trần Dật Hàm gọi xe cứu thương đưa đi. Bản thân anh ta cũng không nói lời nào liền rời đi.
Tôi và Quách Ngọc Khiết mắt to trừng mắt nhỏ.
“Giống như đang nằm mơ vậy.” Quách Ngọc Khiết nói.
Tôi phụ họa một cách đồng tình: “Đúng thế, giống như nằm mơ vậy.”
“Vậy căn phòng này thì làm thế nào đây?” Quách Ngọc Khiết không nói về Tụ Âm Bồn nữa, mà chuyển qua bàn về công việc.
“So với căn phòng này, căn phòng của Thanh Diệp càng phiền phức hơn đúng không?” Tôi day day trán.
Quách Ngọc Khiết rùng mình, “Tháo dỡ không được, chắc sẽ không thực sự xảy ra chết người khi tháo dỡ chứ?”
“Có lẽ vậy.” Tôi tin tưởng lời của Huyền Thanh Chân Nhân, lại cũng không có cách nào ngăn cản mọi chuyện xảy ra, chuyện giải tỏa di dời và chuyện Thanh Diệp khiến cho người khác mất mạng.
Tâm tình của Quách Ngọc Khiết chùng xuống.
Hai người chúng tôi trở về phòng làm việc, kể hết mọi chuyện với đám người Tí Còi.
Tí Còi vỗ đùi, “Chuyện này quá kỳ lạ à nha. Vị Huyền Thanh Chân Nhân đó lợi hại như vậy, tại sao lại không đi giải quyết chuyện của Thanh Diệp nhỉ?”
“Ông ấy cũng không có cách nào. Theo như cách nói của ông ấy, thì là ông ấy không có duyên số với chuyện này.” Tôi thở dài.
Gã Béo nói: “Huyền Thanh Chân Nhân nói phúc duyên của anh Kỳ sâu dày gì gì đó mà, anh cũng đừng quá lo lắng nữa. Chúng ta nhất định sẽ có thể yên ổn, cùng lắm cũng chỉ là bị kinh hãi mà không có nguy hiểm gì.”
Cánh cửa trước mặt mở ra, một đứa bé trai kháu khỉnh bụ bẫm chui ra từ phía sau cửa, “Tớ tới rồi đây! Chúng ta chơi cái gì bây giờ?”
“Đi tìm Tiểu Hổ chơi cùng đi. Trong nhà cậu ấy có nuôi một con chó con.”
“Thật sao?” Tôi nhìn thấy đôi mắt to của đứa bé kháu khỉnh có tên là Thang Thang ấy sáng lên, nhanh nhẹn thay giày rồi chạy ra, đóng cửa lại, còn dùng chìa khóa đeo trên cổ, khóa cửa cẩn thận.
Ầm đùng đùng!
Một tiếng sấm lớn nổ vang giữa trời, mây gió thay đổi trong chớp mắt, bên ngoài mưa như trút nước.
Thang Thang đang đứng ngoài hành lang há mồm ngơ ngác, chán nản nói: “Trời mưa mất rồi.”
“Ừ, trời mưa mất rồi.”
“Trời mưa không thể đi ra ngoài, nếu không mẹ tớ sẽ đánh tớ đó.”
“Vậy chúng ta về nhà cậu chơi điện tử đi.”
“Chúng ta so thử xem ai lên tới nơi trước, chơi oẳn tù tì đi, người thắng bước lên một bậc thang.” Tròng mắt Thang Thang xoay chuyển, chỉ lên bậc thềm, “Người tới trước được dùng Azare, người thua không được chọn Azare.”
“Không phải là mỗi người được chọn Azare một lần sao?”
“Hôm nay chỉ có thể có một người được chọn Azare.”
“Được thôi.”
Trong hành lang u tối, hai cánh tay nhỏ bé đang chơi trò oẳn tù tì, di chuyển từng bậc thang một đi lên.