Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 150 : Cầu thang (2)

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


Ý thức của tôi mơ mơ màng màng, tầm nhìn không ngừng lay động, khi thì đối diện với khuôn mặt của Thang Thang, khi thì bồng bềnh trên không trung, nhìn thấy Thang Thang và một đứa bé trai có khuôn mặt mơ hồ khác.



Khoảng cách giữa hai đứa trẻ luôn luôn không xa, cậu đi một bậc, tớ đi một bậc, có thắng có thua, tốc độ khi đi lên lầu xa xa không bằng khi đi xuống.



Bên ngoài trời mưa càng lớn hơn, tiếng mưa rơi và tiếng sấm hòa lẫn vào nhau, chốc chốc lại có tia chớp màu tím xẹt qua làn mây đen u ám, chiếu sáng đường chân trời. Theo lý mà nói, những đứa trẻ ở tầm tuổi này chắc hẳn là phải bị sợ hãi mới đúng, nhưng mà chúng lại chẳng có chút cảm giác gì cả, mà đang tập trung tiến hành cuộc so tài vô cùng ngây thơ của mình.



Trong cả tòa nhà chỉ có âm thanh của hai đứa trẻ, bên ngoài tòa nhà thì lại bị tiếng mưa gió sấm chớp che phủ.



Nơi đây dường như đã trở thành một không gian thứ nguyên kì quái, ngoài hai loại âm thanh trên ra, thì không hề có thêm bất kì loại âm thanh thứ ba nào cả. Hành lang, cửa sổ mà hai đứa trẻ đi qua, đều đã trở thành tấm rèm sân khấu, những người khác không hề truyền ra một chút xíu tiếng động nào.



Tôi dần dần nhận ra khung cảnh nơi đây rất quen mắt.



Từ ngoài cửa tòa nhà đi vào, bên phía tay trái là cầu thang kéo dài, trước cầu thang một hàng là hành lang, hành lang kề sát hai cánh cửa sổ nhà bếp, hai đầu dãy hành lang là hai cái cổng tò vò, hai hộ gia đình dùng chung một cánh cửa sắt lớn, cũng có cái không lắp đặt cửa sắt. Hai hộ gia đình còn có riêng một cái cửa chính nho nhỏ của riêng mình, kết hợp với cái cửa tò vò dùng chung đã tạo thành hình vuông thiếu mất một phần tư. Kiểu thiết kế này không thể nào được coi là hợp lí, nhưng mà đại đa số khu dân cư thời đại đó đều chọn dùng kiểu thiết kế thống nhất này.



Tôi chưa từng sống trong căn phòng kiểu như vậy, nhưng mà, hơn nửa năm gần đây, tôi liên tục nhìn thấy những căn phòng như thế này.



Thôn Sáu Công Nông!



Nơi này là Thôn Sáu Công Nông sao?



Tôi... lại gặp ma nữa rồi sao?



Nghĩ lại thì, hôm nay tôi đã gặp Huyền Thanh Chân Nhân, nếu gặp phải quỷ, chẳng lẽ Huyền Thanh Chân Nhân không biết báo cho tôi một tiếng sao?



Với phong cách của Huyền Thanh Chân Nhân, có lẽ còn thật sự có khả năng giả vờ như không biết, để tôi tự mình đi đoán mò.



Tôi đành phải quan sát Thang Thang và đứa trẻ có khuôn mặt mơ hồ đó. Đứa biến thành quỷ chắc hẳn là đứa trẻ đó rồi. Còn nhỏ như vậy đã chết rồi, chết rồi vẫn còn muốn chơi đùa. Hay là trước khi chết thì đang chơi đùa nhỉ? Trong lòng tôi hồi hộp. Những từ ngữ kiểu như bạo hành gia đình, kẻ buôn người đảo qua trong đầu tôi. So với người lớn giống như Trương Giai Hâm, trẻ con càng dễ dàng khiến tôi sinh ra lòng đồng cảm hơn, cũng càng khiến tôi muốn giúp đỡ hơn.



Trong khi tôi quan sát hai đứa trẻ, đồng thời cũng muốn xem xét một chút hộ gia đình sống trong tòa nhà này. Không nhìn thấy người, thì xem xét cổng và trang trí trên cửa chính, nói không chừng có thể nhận ra được cái gì đó. Vừa xem xét như vậy, tôi nhận ra căn phòng này quá mới rồi. Tường cùng với cửa lưới sắt và ống dẫn khí của nhà bếp đều sạch sẽ, không giống như những cái mà tôi đã từng nhìn thấy, đen xì xì, dính nhơm nhớp, khi đi qua phải cẩn thận để không đụng phải, nếu không quần áo coi như là bỏ đi luôn rồi.



“Còn có một tầng nữa thôi! Tớ sắp lên trước rồi đấy nhé!” Thang Thang đã nhảy lên bậc thềm cuối cùng của tầng bốn thông đến tầng năm, làm vẻ reo hò.



Một đứa trẻ khác còn đang ở đoạn giữa cầu thang, nắm lại nắm tay nhỏ bé, “Tớ sẽ đuổi lên theo. Người được dùng Azare là tớ!”




Tôi cũng nhìn ngóng qua. Cầu thang đi thông lên lầu sáu không có gì cả. Cơ thể tôi dường như bị người ta kéo đi, đã rời xa hai mẹ con, không ngừng đến gần tòa nhà đó, bay xuyên qua bức tường, đã nhìn thấy tấm bảng đó.



Cửa mở ra, từ khe cửa có thể nhìn thấy tủ hồ sơ và thân ảnh đang đứng bên cạnh tủ hồ sơ.



Đó là một nam thanh niên rắn rỏi mạnh mẽ, tôi vẫn còn chưa nhìn rõ mặt anh ta, thì đã nghe thấy một tiếng quát mắng lạnh lẽo: “Cút ra ngoài!”



Trong chớp mắt, thì tôi đã tỉnh lại rồi.



Mở mắt ra, tôi nhìn thấy cái trần phòng ngủ quen thuộc.



Đó là Diệp Thanh, Diệp Thanh sau khi trưởng thành và sau khi chết đi. Anh ta xua đuổi tôi ra khỏi giấc mộng.



Tôi vuốt vuốt mồ hôi còn đọng ở trên mặt.



Trong tích tắc đó, tôi đã đổ mồ hôi lạnh toàn thân.



Rờ rẫm một hồi, tôi duỗi tay ra trước mặt, đã nhìn thấy sợi lông trắng ở đầu ngón tay.



Là Huyền Thanh Chân Nhân!



Còn thật sự là bị Tí Còi nói trúng, tôi “mở mang đầu óc” rồi. Huyền Thanh Chân Nhân để tôi thấy được quá khứ của Diệp Thanh, nhưng mà rõ ràng là Diệp Thanh không thích người khác rình mò quá khứ của anh ta.



Huyền Thanh Chân Nhân muốn làm cái gì đây? Diệp Thanh lại...



Tôi nhớ lại đứa bé trai đó với những tiếng gọi “Thang Thang”, “Thang Thang” ấy, không biết lúc nào đã nắm chặt bàn tay lại.



Khi ấy, Diệp Thanh vẫn chưa có bị bài xích giống như lời mà Dư Tân Vanh đã nói, nhưng mà sau khi Thang Thang bị mất tích, anh ta sẽ gặp phải sự kì thị như thế nào, đến thằng ngốc cũng đều có thể đoán ra được.



Đứa trẻ đi quanh quẩn trong hành lang, chờ người bạn ra mở cửa đó, người bạn cùng chơi đùa với nó đã mất tích rồi. Khi mà nó tìm được những người bạn bè mới, những người đó lại...



Tôi thở hắt ra một hơi, một đêm này lại cũng không có cách nào ngủ được nữa rồi.