Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 151 : Ma cô mất tích

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


Sớm tinh mơ, khi trời vừa sáng, tôi liền thức dậy đi tới Thôn Sáu Công Nông.



Trong giấc mơ, Diệp Thanh khiến tôi mất mặt - cơ mà thực ra tôi cũng đã thấy mặt anh ta đâu, chỉ là dù sao thì cũng coi như đụng độ nhau rồi, thế nên tôi vẫn cứng đầu muốn đi gặp anh ta một lần nữa.



Văn phòng vẫn lạnh lẽo như cũ, chẳng có một chút hơi người.



Tôi ngồi trên ghê sofa vài giây, mới mở lời nói: “Anh Diệp Thanh, buổi tối hôm qua...”



Rầm!



Cửa văn phòng mở toang.



Với tình hình như thế, làm sao tôi nói hết câu được, đành cúi đầu, lúng túng rời bước.



Cửa lớn phía sau lưng tôi lại “Rầm” lên một tiếng, đóng sầm lại. Âm thanh đó khiến cơ thể tôi run bật lên.



Khi đi lên trên lầu không chú ý, khi xuống lầu, tôi không nhịn được, quay qua xem xét cầu thang một chút.



Cầu thang đi thông lầu sáu dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời buổi sáng sớm hơi hơi sáng lên, nhưng mà, loại kiến trúc nhà lầu xưa cũ này, thì cho dù là có rải kim tuyến lên cũng sẽ không trở nên phát sáng rạng rỡ được.



Tôi bước từng bậc từng bậc xuống dưới, mỗi bước đều bước thật nhẹ nhàng, cũng bước vô cùng cẩn thận, đi đến lầu năm, bỗng gặp phải một người ăn mặc theo kiểu dân văn phòng bước ra cửa, giật hết cả mình.



“Chân của anh không khỏe sao? Có cần tôi dìu anh xuống lầu không?” Người đó nhiệt tình hỏi.



Tôi xấu hổ vội vàng lắc đầu, vội cười ha ha, “Vừa mới ngủ dậy, tay chân có chút không nhanh nhẹn thôi.”



“À.”



“Anh đi trước đi, tôi hít thở không khí trong lành một chút.”



Người đó nhìn nhìn hành lang bẩn thỉu, ánh mắt từ quan tâm trở nên như đang nhìn một kẻ bị thần kinh, bỏ đi thẳng.



Tôi thở ra một hơi, quay đầu nhìn về cái cầu thang dài đó, mong muốn nhìn ra được chút gì, nhưng vô ích, đành phải về văn phòng.



Bởi vì tâm trạng của Diệp Thanh khó chịu, nên tôi cũng không dám kể chuyện này cho những người khác. Ngồi ngẩn ngơ trong phòng làm việc một lúc, nhìn thấy tập hồ sơ của Thanh Diệp đặt trên bàn, tiện tay lật ra xem, nhận ra là đã xem qua khá nhiều rồi, mắt tôi chợt sáng lên. Sau khi tan ca, tìm một cái cớ để đến văn phòng một chuyến nữa vậy.




“Đừng ồn ào nữa, hồi nãy tôi đã xem qua rồi, biết nên làm như thế nào.”



“Đừng có nghịch hỏng đó nha.”



“Làm sao có thể chứ?”



Xẹt xẹt... roạt roạt... bíp – “You know how...”



Tiếng hát đã trở lại bình thường.



“Coi đi, được rồi chứ.”



“Lợi hại.”



“Hê hê. Thế nào hả, Ma Cô?”



“Ma Cô?”



“Kì lạ, đâu rồi? Đi vệ sinh rồi hả?”



Trong lòng tôi đột nhiên trở nên hồi hộp.



“Ma Cô!”



“Ma Cô?!”



Tiếng gọi của Lưu Miểu và Nam Cung dường như cùng lồng vào với từng tiếng gọi “Thang Thang” khi Diệp Thanh còn nhỏ đó.



Trong file ghi âm vẫn đang phát ra tiếng hát của người nữ ca sĩ, dùng tiếng hát đó làm nền cho tiếng Lưu Miểu và Nam Cung đang kêu gào, tiếng mở cửa đóng cửa, tiếng bước chân chạy bộ, tiếng lật rương lục tủ.



Tiếng hát của nữ ca sĩ kết thúc, đĩa than quay lại từ đầu, máy quay đĩa truyền ra tiếng “xẹt xẹt”.



Tiếp theo đó là giọng nói rõ ràng nhưng lại khô khốc của Nam Cung: “Diệp Thanh, Ma Cô, mất tích rồi.”