Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1491 : Thiên tai (1)
Ngày đăng: 17:00 30/04/20
Hai chúng tôi hoàn tất thương lượng, Hàn Vân liền đưa hai con ma nhỏ vào trong dị không gian của mình.
Tôi chẳng biết nó đã làm gì, chỉ thấy hai con ma ấy đều biến mất giữa không khí, không để lại chút âm khí nào.
Hàn Vân xuyên cửa đi ra, còn tôi thì phải mở cửa, mạnh ai nấy đi xuống lầu.
Nó cũng chẳng chịu đợi tôi, bay vèo một mạch xuống tầng trệt, đến lúc tôi xuống tới nơi, thì nó đang mất kiên nhẫn đá văng một viên đá, dùng ánh mắt bất mãn nhìn tôi.
“Anh là người còn sống mà.”
Tôi thở dài.
Hàn Vân lầm bầm mấy tiếng rồi lặng lẽ bay thong dong về phía trước.
Nó đã tìm ra tôi, chắc trước đó cũng đã đi tìm nhóm của Nam Thiên rồi.
Nhưng đến khi chúng tôi đi đến một con đường rộng rãi, thì không hẹn mà cùng ngừng lại, quay đầu nhìn qua.
Tôi cảm nhận được sự dị thường trong không khí, giống như có gió thổi qua, không khí lại cực kì hanh khô.
Mùi gió cũng lạ, giống như gió mùa hè, mang theo hơi nóng, nhưng khá khác biệt với gió mùa hè ở Dân Khánh.
Hàn Vân đang nhăn nhó.
“Cái gì vậy?”
Tôi hỏi ý kiến vị tiền bối “nhí”
Hàn Vân đáp: “Cửa dị không gian ấy đã mở.
Quái thật, mấy lần trước đâu có mở.”
Tôi nhướn mày: “Là do dự xuất hiện của anh?”
“Mấy lần trước anh xuất hiện thì… Đợi đã…”
Hàn Tín bắt đầu suy nghĩ.
Nó cũng chỉ mới chìa cái vẻ mặt ấy ra được vài giây, thì tôi và nó đều hoảng hốt ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.
Ngay cái chỗ mà chúng tôi vừa ngang qua, trên bầu trời đen tối tăm xuất hiện một thứ còn đen hơn.
Đỉnh lầu đã bị mất đi một khối, cứ như bị bầu trời nuốt mất.
Tôi không chắc nên dụi mắt nhìn kĩ, xác định mình không bị hoa mắt.
Nhìn thử thì mắt tôi chẳng vấn đề gì, đúng là chỗ đó đã xuất hiện một cái hố đen! Khu bị nuốt chửng không có tiếng kêu la vang lại.
Người đang ở trong nhà chắc chưa biết mình đang gặp phải chuyện gì.
Tôi thấy cái hố đen ấy đang mở rộng thì giật mình, quay phắt qua nhìn Hàn Vân.
“Cái này… trước giờ chưa từng xuất hiện?”
Tôi vừa đặt câu hỏi và nhận được câu trả lời từ vẻ mặt của Hàn Vân ngay.
“Chưa từng.”
“Sao mà anh ngu thế hả?”
Hàn Vân mắng.
Tôi cảm ơn nó đã giúp, chứ không dám trách móc nó làm tổn thương người bừa bãi.
Vừa liếc qua, tôi liền trông thấy người xui xẻo kia bị đụng ngã đau đến nghiến răng nghiến lợi, hình như vẫn còn đang ngơ ngác, ngồi trên đất hồi lâu vẫn chưa đứng dậy.
Những lúc thế này, có nói lý lẽ cũng vô ích.
Cũng giống như trong câu chuyện giẫm đạp, người lớn tiếng hô hoán có ý muốn duy trì trật tự, cả những người cầu cứu, rất có thể sẽ bị giẫm chết ngay, bị đạp xuống tận dưới cùng của đám đông.
Chỉ còn cách bò lên, xuôi theo đám đông, mới có thể khiến bản thân không bị thương.
Đây là chuyện rất bế tắc và cũng rất tàn nhẫn.
Càng tàn nhẫn hơn là tôi không thể không chạy ngược hướng với đám đông.
Hàn Vân đang nắm lấy tay tôi, lôi về phía trước.
Nó giống như một tấm màn chắn mở rộng, trước thân có một chiếc máy ủi vô hình, người ở trước nó đều bị húc văng đi.
Cách này vừa tàn nhẫn vừa bạo lực.
Tôi thở dài, nhưng dù sao cũng rất may mắn.
Nếu không gặp được Hàn Vân, bây giờ chắc tôi đã bị cái hố đen ấy nuốt mất.
Đang nghĩ đến đây, tôi liền cảm thấy hướng gió đã đổi.
Trong hố đen không còn gió thốc ra nữa, mà là một luồng lực hút mạnh kinh hồn.
Hướng lưu động của không khí đã bị hút hết vào trong hố đen.
Luồng sức mạnh này còn mạnh hơn khi nãy gấp trăm lần.
Tôi trông thấy cây cối bị kéo dài ra, quần áo trên thân người ta bay phần phật và đủ loại tạp vật đang bay lên trời.
Trong tiếng la hét, một đứa bé ốm yếu cũng đã bay lên.
Tôi và Hàn Vân cùng dừng lại, nhìn về phía đứa bé.
“Cha ơi! Mẹ ơi! Hu hu… á…”
“Con ơi…”
Một người phụ nữ hét to lên.
Ngay sau đó, chính bà ta cũng đã bay lên.
Tôi thấy ớn lạnh khi nhìn thấy cảnh tượng mà mình đã trải qua trong cảnh mộng.
Nhưng trong cảnh mộng, tôi trông thấy vô số hồn ma, linh hồn bị hút vào trong cửa dị không gian.
Bây giờ, tôi đang thấy từng người, từng người một bay lên cao.