Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1490 : Nói rõ ngọn ngành

Ngày đăng: 17:00 30/04/20


Theo cách nói của Hàn Vân, nguyên nhân ra đời của dị không gian này là do đám người và ma tụ tập ở đây, Ông Trời bị điên cộng thêm hai cái cửa dị không gian, đã khiến nơi đây chưa bị cách ly triệt để.



Nguyên nhân chưa triệt để cũng nằm ở chỗ của họ.



“Dùng ngôn ngữ của giới trẻ các anh, thì đây là năng lực không gian.



Tôi có, con ma nữ và lão già đó cũng có, xe đạp nhỏ cũng tính là có.



Còn năng lực của cái người lá cây to kia, cũng thuộc mảng này.”



Hàn Vân bắt đầu xòe tay ra đếm, giọng điệu đậm chất “trẻ con”



Tôi thấy hơi đau đầu: “Lá cây to là ai?”



Hàn Vân kiễng chân lên mô tả: “Thì… lá cây… lớn ấy!”



“Là cái người rất cao đúng không?”



Nếu vậy thì chắc là Lưu Miểu rồi.



Hàn Vân gật đầu.



Năng lực của Lưu Miểu khá đặc biệt.



Anh ta giống một con đường hơn, dựa vào năng lực của anh ta, những người bị chết oan sẽ báo được thù.



Kể ra, thì đây chính là con đường lâm thời nối thông giữa nhân gian và Địa Phủ.



Còn linh hồn xe đạp công cộng cũng dễ giải thích thôi.



Nó dựa vào xe đạp công cộng mà ra đời.



Những người có ấn tượng, có chấp niệm về nó, phần lớn vẫn ở ngoài thế giới hiện thực, chứ khu Dương Sơn bé tẹo này không thể nào sánh nổi.



Nó vốn có thể xuất hiện tùy ý trên xe đạp công cộng để điều khiển chúng, thì nó cũng có thể biến tướng để cho một phần của mình thoát khỏi cái nhà tù này, giữ liên hệ với thế giới hiện thực.



Còn Hàn Vân, tôi còn nhớ là nó đã dụ dỗ dẫn đi không ít trẻ con, có thể đám trẻ ấy đang chơi đùa trong một dị không gian nào đó do nó tạo ra.



“Ma nữ là con ma chuyên gửi hóa đơn chuyển phát à?”



Hàn Vân lại gật đầu, thái độ như muốn nói “Vậy mà cũng hỏi”



“Thế còn lão già mà em nói?”



Tôi hỏi tiếp.



Lần này thì Hàn Vân không gật đầu nữa: “Tôi chẳng biết lão ta có khả năng gì, chỉ thấy lão suốt ngày rúc ở trong nhà.



Lúc tôi qua đây, thì bắt gặp lão đang định đuổi Hồng Hồng và Tiểu Trương đi.



Có điều, vừa thấy tôi lão đã bỏ chạy.”



Nói đến đây, Hàn Vân kiêu hãnh hất cằm lên: “Tôi chưa từng thấy năng lực của lão, nhưng tôi cảm nhận được.



Cái lão già đó đáng ghét lắm.
“Cái người lá cây đó đã thành công rồi.



Anh cũng đã nói với lá cây to ấy rồi.



Anh, cái tên công tử bột và cái tên nhát gan, cả lá cây to nữa, vốn chuẩn bị làm như thế mà.”



Hàn Vân giận dỗi nói.



Tim tôi đập trật một nhịp.



Diệp Thanh đã từng thành công? Phải rồi, trước đó Hàn Vân đã kể, Diệp Thanh và Lưu Miểu đã từng đến đây để điều tra.



“Cái ý tưởng này là anh hoặc Lưu Miểu đưa ra đúng không?”



Trong lòng tôi thì nghiêng về Lưu Miểu hơn.



Diệp Thanh đã thành công, Lưu Miểu vốn biết chuyện, định dùng cách tương tự để rời khỏi đây thì cũng đâu có gì lạ.



Nhưng mà, nếu như vậy thì… Tôi nhìn sang Hàn Vân: “Hai người họ đáng lẽ là đi cùng nhau đúng không?”



Nét trẻ con trên mặt Hàn Vân liền biến mất: “Lần đâu tiên anh đến đây, thì đó là thời điểm năm năm sau của nơi này.



Tôi trông thấy hai người họ đi vào hố đen, nhưng không thấy họ trở ra.



Đến khi vòng luân hồi thứ hai bắt đầu, lá cây to lại xuất hiện.



Khi các người vừa bàn đến chuyện này, thì vòng luân hồi thứ ba đã bắt đầu.



Thời điểm anh xuất hiện lại là năm năm sau của nơi này.



Còn lá cây to thì đã một mình đi vào hố đen từ lâu.”



Lưu Miểu… đã thất bại… chết trong dị không gian đó rồi.



Tôi thở dài.



“Tôi đoán là chỉ cần bước chân vào dị không gian này, thì sẽ bị đánh dấu ngay, thời gian của bản thân sẽ theo thời gian của dị không gian mà lưu chuyển.



Người chết ở bên ngoài sẽ không thể sống lại ở đây, còn người trở lại thế giới hiện thực thì sẽ được giải thoát hoàn toàn.



Ma nữ kia đang thao túng một cửa dị không gian có thể mở ra tùy ý.



Cô ta không ngừng nắm giữ nơi này, không chút nản chí.



Chắc cũng vì cái ‘đặc quyền’ ấy, cho nên anh không cần lo sẽ thất bại, chúng ta có rất nhiều cơ hội để thử.



Các anh không nhớ gì cả, nhưng tôi còn nhớ là đủ rồi.”



Giọng điệu Hàn Vân rất chân thành, từng câu từng chữ đều không phải đang bộc lộ sự tự tin, mà nó chỉ đang nói lên sự thực.



Tôi ngẫm nghĩ rồi gật đầu đồng ý.



Đây cũng là cách duy nhất của chúng tôi tính đến thời điểm này.