Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1494 : Thiên tai (4)
Ngày đăng: 17:00 30/04/20
Hàn Vân là người có phản ứng mạnh nhất với ma nữ.
Nó bay thẳng lên cao một quãng, căm phẫn chửi ma nữ là đồ ngu.
Tôi, Nam Thiên và Lưu Miểu đều ngớ người nhìn Hàn Vân.
Vốn dĩ không khí đang rất căng thẳng, nhưng đã bị cái câu “đồ ngu”
của Hàn Vân thổi bay.
Ma nữ bật cười, giọng nói nghe rất hay.
“Anh bạn nhỏ, sao cậu lại ghét tôi đến thế? Tình hình hiện tại đâu thể nào trách tôi được.
Mà kể ra thì mỗi người trong chúng ta, ai cũng có phần trách nhiệm hết.”
Ma nữ nhún vai.
Tôi đã nghe ra ẩn ý của cô ta.
Hàn Vân ngạc nhiên, nhìn ma nữ thăm dò: “Cô biết được gì?”
Nó không giấu nổi cảm xúc của mình, khiến tôi chắc chắn hơn nhận định của tôi lúc trước.
Nó kiêu ngạo bảo rằng mình là người duy nhất biết được nơi đây đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng sự thật đã chứng minh, không phải như vậy.
Con ma nữ này biết được nhiều chuyện hơn.
“Vốn dĩ tôi đâu còn cách nào.
Các người không chịu hợp tác với tôi, dù tôi có muốn rời khỏi đây cũng đâu làm được.
Các người ấy hả, cũng chỉ còn đường bị kẹt ở đây cho đến chết thôi.
Bây giờ thì tốt rồi, chúng ta đều bị tai vạ ập xuống đầu, có thể nói chuyện được rồi chứ?”
Ma nữ nói cứ như đúng rồi, hình như cô ta tin là chúng tôi sẽ đồng ý với đề nghị của cô ta.
Ma nữ chỉ Lưu Miểu: “Tôi biết, anh và bạn của anh đã thử đi vào cái hố đen ấy.
Bạn của anh chắc đã thành công, còn anh thì bỏ mạng.
Nếu không phải thời gian của dị không gian này bị rối loạn, khống chế tất cả người và ma đang bị dị không gian này đánh dấu, thì chẳng biết bây giờ xác của anh đang nằm ở cái xó xỉnh nào.
Biện pháp của các người quá thơ ngây.
Nếu dễ dàng tìm ra con đường khác đến thế, thì tôi đâu cần phải canh chừng cẩn mật cái hố đen ở đây làm gì?”
Lời ma nữ nói cũng chính là nỗi lo của chúng tôi lúc trước.
“Tôi đâu còn cách nào, các người có chịu hợp tác đâu.
Thực ra, có hợp tác hay không cũng chẳng sao cả.
Các người cung cấp thông tin một người nhận hàng, tôi cung cấp năng lực của tôi.
Chúng ta cùng nhau rời khỏi chỗ này trước.
Sau đó, các người vẫn có thể làm gì tùy thích.
Một đám thiên sư các người muốn giết tôi thì cứ việc ra tay, để coi ai mạnh hơn ai.”
Nếu là một đứa trẻ thật sự, có lẽ sẽ chỉ vì chơi vui, chỉ vì suy nghĩ nông cạn, mà đưa ra những quyết định sai lầm.
“Bây giờ em đã hiểu rồi đó.
Thế A Thụy đang ở đâu?”
Tôi nói.
“Tôi đã bảo anh ta sắp đến đây rồi mà.”
Hàn Vân gắt lên, rồi cúi mặt lầm bầm gì đó, còn đá lên đất, hình như nó bất mãn với thái độ của tôi.
Cái sắp đến mà Hàn Vân nói, là nửa tiếng đồng hồ sau.
Chúng tôi được xe đạp công cộng đưa đến một quảng đường dài, để tránh lực hút của hố đen.
Cuối cùng ở ngay một ngã quẹo, tôi đã thấy Tí Còi, mặt mày cậu ta xanh xám, đang bay phất phơ giữa không trung.
Tí Còi được hai con ma nhỏ xíu nắm lấy hai tay hai chân, giống hệt con heo bị đưa đến lò mổ.
Bộ dạng nhìn vô cùng buồn cười.
Trông thấy tôi, Tí Còi mừng muốn rơi nước mắt.
Nhưng chúng tôi không có thời gian để chia sẻ niềm vui sum họp.
Dựa theo kế hoạch, tôi báo cho Tí Còi biết cách mà ma nữ đưa ra.
Ma nữ không hề biết về năng lực của Tí Còi, chỉ lấy ra một hóa đơn chuyển phát cùng một cây bút, bảo chúng tôi điền thông tin người nhận.
“Thời gian ở thế giới bên ngoài là khi nào?”
Tôi nhận đồ rồi hỏi.
Cả ma nữ và Hàn Vân đều không biết.
Ngoài dự tính ban đầu và cũng lại là chuyện kẹt giữa tình và lý, linh hồn xe đạp công cộng biết câu trả lời.
Nó có thể khống chế xe đạp công cộng ngoài thế giới hiện tại, nên đương nhiên là nó biết thời gian hiện tại ở bên ngoài.
Thời gian trong dị không gian vốn rối loạn, sau khi tôi vào thì càng loạn hơn.
Cái vòng tuần hoàn mà Hàn Vân đã nói qua chẳng qua chỉ là một hiện tượng bề nổi đặc trưng, dễ thấy nhất thôi.
Trên thực tế, sau khi tôi vào dị không gian này, thì tốc độ lưu động của thời gian nơi đây đã trở nên kỳ quái.
Vốn dĩ hoàn toàn tương đồng với thời gian ở thế giới hiện thực thì giờ đã trở nên nhanh hơn, dẫn đến chênh lệch với ngoài ấy.
Chúng tôi đã ở trong này lâu như thế, còn ngoài kia chỉ qua khoảng hai tiếng đồng hồ.
“Thời gian này, người có thể nhận hàng chắc chắn nhất có lẽ là Trần Hiểu Khâu, vốn đang dưỡng bệnh tại nhà.”
Tôi nói.
Chúng tôi mất tích, nhóm Ngô Linh chắc chắn vẫn đang tìm cách cứu chúng tôi ra.
Gã Béo và Quách Ngọc Khiết thì đang ở thôn Sáu Công Nông, đó không phải là nơi thích hợp để “nhận hàng”
Trái lại, Trần Hiểu Khâu chắc đã biết tin chúng tôi mất tích, lại đang ở nhà dưỡng bệnh, nên hẳn sẽ tìm được nơi để “tiếp nhận”
chúng tôi.