Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1495 : Thiên tai (5)

Ngày đăng: 17:00 30/04/20


Lúc Trần Hiểu Khâu xuất viện, chúng tôi đã đến thăm một chuyến.



Người lái xe vẫn là Gã Béo.



Tôi chỉ nhớ mang máng địa chỉ nhà của Trần Hiểu Khâu, liền đưa mắt qua nhìn Tí Còi.



Cậu ta ngẫm nghĩ, nhận lấy tấm hóa đơn từ tay tôi: “Tòa lầu số 7, khu Ninh Tây Uyển đúng không? Nhà số 703, em nhớ mà.



Điện thoại, điện thoại…”



Tôi thấy địa chỉ mà Tí Còi nhớ cũng khớp với kí ức của mình, nên giao việc này lại cho cậu ta.



Tôi hỏi ma nữ: “Mất bao lâu thì đến?”



Hai hố đen gần như muốn lấp cả bầu trời, nơi chúng áp sát nhà cửa đều biến mất.



Chỗ của chúng tôi đã chẳng cầm cự được bao lâu nữa.



Ma nữ đáp: “Chỉ cần có người kí nhận, là chúng ta rời khỏi đây ngay lập tức.”



“Ai là người chuyển hóa đơn?”



Tôi hỏi thêm.



“Không có ai.



Kiểu như một hình nộm có hình dáng như người thật, đưa hóa đơn đến tận nhà.



Mà người nộm ấy, trí năng rất thấp.”



Ma nữ đáp.



Năng lực của cô ta còn phức tạp hơn tôi tưởng tượng nhiều.



Nhưng nghe ra, tác dụng của của năng lực này lại vô cùng khó nhằn.



Có lẽ do tôi để lộ cảm xúc ra mặt, nên ma nữ đã đoán được suy nghĩ của tôi.



Cô ta nói: “Tôi không giống đám ma ở chỗ các cậu.



Tôi không có chấp niệm đặc biệt và sứ mệnh, cũng chẳng cần giết người.



Có thể xem tôi như một nhà chuyên kinh doanh chuyển phát nhanh.



Tôi chỉ phụ trách việc nhận và gửi chuyển phát nhanh mà thôi.”



Cô ta nhún vai: “Có người dùng, là một hiện tượng tốt với tôi.



Thậm chí tôi cũng không cần thiết lấy loại tiền ấy từ người sống.”



Chỉ cần có người dùng? Tôi thấy rất nghi ngờ cái câu nói này.




Toàn bộ dị không gian đều sắp bị xé vụn ra.



Thân thể chúng tôi đều đang dao động dữ dội.



Cảnh vật trước mắt đều trở nên lờ mờ, thân thể giống như đang bị thứ gì đó lôi đi.



Trong hố đen phát ra một tia sáng nhỏ.



Thoáng chốc, hình như tôi đã trông thấy ở đầu bên kia của hố đen, là thành phố hoang tàn và đám quái vật đang đứng trên đống đổ nát ấy gầm rống.



Tôi nghe thấy tiếng thở dài của ma nữ.



Tiếng thở dài ấy vô cùng nhỏ, khiến tôi nghi là mình đã nghe nhầm.



Mọi thứ xung quanh đều trở nên quái dị, âm thanh bị kéo dài, rút ngắn.



Cảnh vật bị đè bẹp, bị duỗi ra, thân thể tôi cũng theo đó mà thay đổi.



Không hề đau đớn.



Tất cả đều trở nên hài hòa với nhau trong bức tranh vẽ nguệch ngoạc của trẻ con.



Đến khi các âm thanh và hình ảnh tạp loạn này một lần nữa bị người ta bày ra, sắp xếp lại ngay ngắn, ý thức của tôi mới trở nên rõ ràng.



Tôi chưa kịp quan sát xung quanh, đã cảm thấy có âm khí phóng thẳng lên trời.



Vừa quay lại, tôi liền trông thấy Lưu Miểu nhào tới siết chặt cổ ma nữ, gần như giơ cả người cô ta khỏi mặt đất.



Ma nữ không hề vùng vẫy.



Khoảng không sau lưng cô ta có thứ gì đó thò ra, nắm lấy hai tay hai chân ma nữ, siết chặt eo cô ta.



Những bóng đen đó giống như rắn, nhưng linh hoạt hơn, gần như muốn chui hẳn vào trong người ma nữ.



Khuôn mặt của ma nữ cũng đang bị mấy bàn tay chụp lấy.



Chúng giật tóc, cấu xé da mặt cô ta.



Tôi định giúp Lưu Miểu một tay, nhưng bỗng nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng.



Vô số thông tin hình ảnh bùng vỡ trong đầu tôi.



Tôi nghe thấy tiếng rên rỉ của Nam Thiên, Tí Còi thì ôm đầu lăn lộn trên sàn nhà.



Tôi cũng chẳng khá hơn mấy, ít nhất là toàn thân đã tê cứng.



Tôi ngước mắt lên, nhìn thấy Lưu Miểu cũng đang có nét mặt đau đớn.



Anh ta vừa buông tay, thì con ma nữ liền bật cười một tràng, cả người đều hóa thành trạng thái của hồn ma, vèo một cái đã xuyên qua khỏi trần nhà, mất dạng.