Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1509 : Mã số 001 – Chó sủa ban ngày (12)

Ngày đăng: 17:00 30/04/20


“Có chắn chắc là cùng một con không ạ?”



“Chắc là vậy… Mẹ tôi sợ muốn vỡ mật, cái thứ đó đột nhiên mò về… Rất nhiều người trong thôn đều sợ.



Lúc đánh chết con chó, có rất nhiều người tham gia, ném đá, tung cước này nọ…”



“Ngoài thấy những thứ này ra còn chuyện gì nữa không?”



“Còn! Còn nghe thấy tiếng chó sủa nữa.



Cũng giống như hồi trước, cứ gâu gâu gâu liên hồi.



Hai ngày nay đã có một số người nghe thấy, sợ phát khiếp.



Nếu… nếu đây là con chó đó mò về…”



“Còn ai nhìn thấy con chó đó nữa không?”



“Hết rồi, nghe nói là không có.



Nhưng sáng hôm qua, lại có một người già chết.



Phát bệnh hay sao đó.



Đùng một cái ngã quỵ xuống.



Lúc người ta phát hiện ra, thì đang nằm bẹp trên đất, thân thể lạnh cóng, cứng đơ.”



“Vâng.



Thế bản thân anh có gặp phải chuyện gì khác thường không?”



“Không có.”



“Vậy được rồi.



Chúng tôi sẽ liên hệ với chuyên gia có liên quan.



Về chuyện này, có lẽ chúng tôi còn làm thêm chuyên đề nữa.



Nếu cần chúng tôi sẽ liên lạc lại với anh sau.”



“Hả? Chỉ vậy thôi sao?”



“Tạm thời thì như vậy.



Liên hệ chuyên gia cũng cần có thời gian nữa.”



“… Thôi được rồi.”



Ngày 23 tháng 1 năm 2001, một lần nữa đến huyện Ngọc Hà, phát hiện âm khí gia tăng.




“Ừ, chính là… chính là nó… Nó lập tức đi vào… lập tức… Chúng tôi đều chẳng kịp phản ứng gì cả.



Vợ tôi… vợ tôi vốn đâu có biết gì.



Sau khi ly hôn, cô ấy hoàn toàn không biết mấy chuyện kia.



Thấy con chó, cô ấy còn thấy….



còn thấy rất mừng nữa… Cô ấy đã đến xoa đầu nó… Con chó lúc đó… vẫn còn bình thường… lúc đó vẫn còn bình thường… Cha mẹ tôi thì sợ muốn chết.



Chúng tôi muốn xua nó ra ngoài nhưng lại sợ… Vợ tôi thì hoàn toàn không biết, còn định đi kiếm đồ ăn cho nó nữa… Chúng tôi… chúng tôi cũng không biết là… nó nhìn vào thì giống như vẫn còn sống… còn sống… chẳng… chẳng có chút gì kì quái cả… Còn làm nũng với vợ tôi, rồi đi theo cô ấy… Cho nó ăn, nó cũng ăn.



Không có chuẩn bị, chỉ còn chút đồ ăn thừa… Ngày xưa vợ tôi toàn cho nó ăn thức ăn của chó, sau này về lại dưới quê, chắc chỉ có cơm thừa.



Cô ấy còn từng cho nó ăn thịt sống, toàn thịt bò loại ngon này nọ… Trong tủ lạnh tôi có để dành một số thức ăn… cô ấy còn muốn lấy hẳn một cục thịt bò cho nó.



Nó… nhìn vào thực sự… rất bình thường, giống hệt lúc trước… Chúng tôi cũng chẳng dám làm gì…”



“Các anh cứ để nó ở trong nhà, mà không gọi người khác, hay nghĩ cách khác?”



“…”



“Sau khi cho nó ăn thì sao?”



“Vợ tôi vuốt ve nó, tắm rửa, chải lông cho nó… Nó nhìn vào… rất sạch sẽ… Sau đó vợ tôi định về nhà.



Trễ rồi, ngoài trời tối thui, hơn nữa… Tôi thì muốn cô ấy ngủ lại.



Cô ấy… con chó đó… tôi…”



“Rồi anh đã làm gì?”



“Tôi có làm gì đâu! Chẳng làm gì hết! Tôi chỉ nghĩ, tiễn cô ấy… đưa cô ấy về sẽ tốt hơn… đưa cô ấy về nhà… Con chó đó… sẽ đưa đi cùng… sẽ được đưa đi cùng… rồi vứt ở đâu đó… Trời tối lắm rồi mà… Thực ra tôi cũng không nhớ rõ lắm… Vợ tôi còn ôm nó nựng nịu suốt… Mẹ tôi thì hơi… cục thịt đó được cắt nhỏ ra.



Vợ tôi bảo đút nó ăn xong sẽ về.



Là mẹ tôi! Bà ấy lúc đó có nói một câu, cục thịt ngon như vậy mà đem cho nó ăn gì gì đó… Bà ấy chỉ là…”



“Nhà anh không sợ nó nữa.”



“… ”



“Sau câu nói đó, nó liền bắt đầu tấn công nhà anh?”



“Nó biến đổi… không phải tấn công, không phải cắn người ngay! Là… là biến đổi… Tôi cũng chẳng biết sao lại như vậy… Trên mình nó chảy máu… còn… còn có… chúng tôi hầu như không chạm vào nó mà! Đột nhiên nó… đột nhiên nó… giống như bị người ta đánh vậy… giống hệt bị người ta đánh, toàn thân chảy máu khắp nơi… nhiều máu lắm… có cả thịt nữa… lông và thịt trên người nó đều… Tôi không biết tại sao lại… biến thành… biến thành như vậy… Tôi…”



“Trên người nó xuất hiện thương tích, sau đó nó tấn công các anh?”



“Phải… họ chợt la lên… nó bắt đầu cắn người… chúng tôi thì chạy… Sau đó nữa… tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì… Mẹ nó… con mẹ nó… hức… hức hức…”