Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1510 : Mã số 001 – Chó sủa ban ngày (13)
Ngày đăng: 17:00 30/04/20
“Anh Đường, với tình hình hiện tại, chúng tôi đề nghị hãy anh phối hợp hành động với chúng tôi, chủ động dẫn dụ cái thứ đó đến, để chúng tôi tiêu diệt nó.”
“Cái… cái gì?”
“Nó đã nhắm đến anh rồi và cũng lộ rõ ý đồ tấn công, đồng thời đã giết chết một số người.
Tình hình đã cực kỳ nguy cấp, không thể để nó tiếp tục tự do lộng hành được.”
“Các cô… các cô đã tìm ra chuyên gia xử lý được chuyện này rồi à? Cao tăng hay là…”
“Chúng tôi có được một số dụng cụ.
Trên thực tế thì chúng tôi cũng biết vài biện pháp.”
“…”
“Dẫu có tìm ra người, thì người có năng lực e là cũng không chịu nhúng tay vào chuyện này.
Trong toàn bộ sự tình, anh, vợ của anh và cả hai cụ nhà, e là đều có phần trách nhiệm rất lớn.
Các anh là nguyên nhân dẫn đến xảy ra chuyện này.”
“Các người làm sao vậy? Chúng tôi nuôi nấng nó, còn chưa đủ tốt à?! Cho ăn cho uống sung sướng, vợ tôi còn thương nó! Cha mẹ tôi…”
“Anh Đường, đó là một sinh mạng chứ không phải một công cụ.
Nó tự có tính tình của mình.
Các anh nuôi nó từ nhỏ đến lớn, nhưng không dạy nó cách cư xử hợp lý.
Sau khi nó cứ cư xử vô lối, đem lại phiền phức cho các anh, thì các anh liền bỏ rơi nó.”
“Cô!”
“Đúng là các anh đã cho nó ăn ngon uống ngon, nhưng các anh cũng đã ruồng bỏ nó, ném thẳng nó đến một nơi xa lạ.
Thái độ của cha mẹ anh đối với nó không giống hai vợ chồng anh, điều kiện cung ứng cho nó cũng khác hẳn.
Các anh cứ ngỡ chắc là nó sẽ vâng lời, sẽ hoàn toàn chấp nhận mọi điều các anh áp đặt cho nó.
Nhưng rõ ràng nó không hề nghĩ thế.
Và các anh cũng chưa từng dạy cho nó biết thế nào là cách nghĩ đúng đắn.
Kết quả là nó phản kháng, tiếp tục làm bậy theo ý nó, sau đó thì chết, chết rất thảm thiết.
Đương nhiên, cũng không phải nó bị oan.
Ít nhất nó cũng đã tùy tiện làm hại con người, tự ý làm càn, rất có thể còn sở hữu cái tính xảo trá, sợ mạnh hiếp yếu nữa.”
“… Nó chỉ là một con súc vật, một con chó mà thôi!”
“Anh nói rất đúng, nhưng nó cũng có năng lực giết người đấy.”
“…”
“Anh cứ suy nghĩ về đề nghị của chúng tôi đi.
Anh cũng có thể tìm người khác giúp.
Có điều thời gian của anh chắc không còn nhiều đâu.
Cảnh sát đã bắt đầu để mắt đến anh rồi đúng không?”
“…”
“Các cô… các cô thực sự giải quyết được con súc sinh đó à?”
Chắc chó lai đấy.
Lần đầu nuôi, sợ là nuôi không tốt.
Chó lai thì sẽ khỏe khoắn hơn một chút.
Chồng mình thì sợ mình không nuôi được, về sau lại tự mình không vui.”
“À, nhìn vóc dáng rất khá mà.”
“Ăn khỏe lắm.
Mình toàn cho nó ăn thịt bò.
Thằng nhóc này lớn lên chắc to lắm đây.”
Người phụ nữ bật cười.
“Mà điều kiện ở nhà cậu cũng tốt quá còn gì.”
“Ai, cũng chẳng có gì đâu.
Cậu biết đó, A Hùng làm bên kinh doanh trong siêu thị, có thể lấy rẻ những thứ này.
Có cần mang chút gì đó cho con Chocolate nhà cậu không? Để mình nói với A Hùng một tiếng là được.”
“Con Chocolate nhà mình quen ăn thức ăn cho chó rồi.
Không quen ăn thịt.
Mà thức ăn chó cũng chỉ ăn đúng một hãng.
Cực kỳ nhạy, mình chỉ lén bỏ chút thức ăn trong nước là nó không ăn ngay.”
“Con Toffee nhà mình cũng vậy đó.
Chỉ ăn thịt bò nhập khẩu, hơn nữa phải ăn nguyên miếng, chứ thịt vụn thì không ăn đâu…”
Hai người phụ nữ không ngừng tung hô nhau lên tận mây xanh.
Tôi nhìn sững con chó trắng kia.
Vừa rồi nó bị tôi vật ngã, cắn lên trên ót, chỉ biết rên ư ử, bây giờ thấy tôi nhìn qua thì lập tức rụt cổ lại.
Tôi thấy mình thật là oai phong và cũng khiến người phụ nữ thấy nở mày nở mặt.
Tôi ngẩng lên nhìn cô ta, quả nhiên cô ta đang rất vui.
Lòng tôi lại có một cảm giác rất kỳ lạ.
Mọi thứ trước mắt đều cực kỳ hư ảo và mắc cười.
Tôi không rõ tại sao mình lại có những suy nghĩ như vậy.
Nhưng tôi chưa kịp suy nghĩ ra, thì ý thức của tôi đột nhiên đóng băng, đến lúc tôi phản ứng kịp thì nhận thấy mình đang lao về một người lạ.
Ông ta thò tay đến sờ tôi, bị tôi cắn chặt.
Tôi cắn vào lớp áo dày cộm, chưa chạm đến thịt của ông ta.
Ông ta la to lên một tiếng, còn chẳng bằng với cả con chó trắng kia.
Tôi nghe thấy tiếng người phụ nữ hét lên.
Đến lúc tôi vừa quay đầu lại, thì nhận thấy mình đang ở trong phòng khách, còn người đàn ông thì mặt đang tái xanh.