Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1511 : Một con chó

Ngày đăng: 17:00 30/04/20


Người phụ nữ ấy bế tôi, vuốt ve lên lưng tôi: “Toffee đâu có cố ý đâu.



Do chính gã đàn ông đó không tốt, cứ sờ mó tùy tiện.



Mà ánh mắt anh ta nhìn em cũng quái lắm.



Chắc chắn là Toffee muốn bảo vệ em.



Anh không biết đâu, con Chocolate của Giai Giai, hôm nọ trên đường Giai Giai bị người ta trộm ví tiền, mà nó chẳng có chút phản ứng nào, còn bảo là chó thuần chủng gì chứ.”



Người đàn ông cố rặn ra một nụ cười: “Ồ, vậy à.”



“Bé ngoan của mẹ, con thật là thông minh, biết bảo vệ mẹ nữa cơ.



Cục cưng cục cưng, hôm nay mình ăn thịt bò nhé.”



Người phụ nữ xoa xoa đầu tôi.



Nghe thấy thịt bò, tôi lập tức ngoe nguẩy cái đuôi.



Trong đầu thì đang nghĩ đến những lời cô ta nói trước đó.



Tôi lại có một cảm giác rất kỳ diệu.



Tôi có thể phân biệt ra một loại ý thức lờ mờ.



Tôi biết rõ, trước đó mình tấn công người đàn ông kia không phải vì muốn bảo vệ người phụ nữ.



Chỉ là tôi thấy ghét cái mùi trên người ông ta, hình như là mùi sơn.



Cùng lúc đó, cái ý thức lờ mờ kia của tôi đã ghi nhớ chuyện này.



Người phụ nữ này hoàn toàn không để tâm đến chuyện tôi tấn công người ta.



Tôi được tấn công thứ tôi ghét.



Nói đúng hơn, thì tôi không chỉ được tấn công đồng loại, mà tôi còn có thể tấn công con người mà tôi ghét.



Cái sinh vật to lớn hơn tôi nhiều kia, thực ra chẳng khác biệt gì với tôi.



Tôi biết, cái kiểu suy nghĩ này rất nguy hiểm, cực kỳ xấu xa, nhưng tôi không thể nào khắc chế được.



Cái ý thức mờ mờ kia không chịu sự khống chế của tôi.



Ý thức ấy đang dần được củng cố, mỗi lúc một rõ ràng hơn.



Nó không biết rốt cuộc mình đang làm gì, nhưng tôi thì có thể phân biệt được.



Đây là một quá trình học tập từng chút một, là thăm dò trong vô thức.



Nó biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.



Tính đến thời điểm hiện tại, ngoại trừ việc tấn công hai vợ chồng trẻ kia, thì chẳng có gì là không nên làm.



Hành vi vô ý thức đến đây là hết, tiếp đến, là hành vi thăm dò có ý thức.



Tôi ghét tắm, nhưng vì người phụ nữ đó tắm cho tôi, nên trước tiên tôi chỉ rên rỉ thật đáng thương, rồi khe khẽ vùng vẫy.



Tôi sẽ có được cục thịt bò của người phụ nữ kia để làm niềm an ủi, sẽ được cô ta vỗ về âu yếm, vui vẻ khen ngợi tôi.



Tôi đã ngán thịt bò, cũng biết chỉ cần mình ngoắc ngoắc cái đuôi, đi loanh quanh người phụ nữ ấy vài vòng, thì sẽ có được ngay sự khích lệ rẻ tiền ấy.



Tôi vùng khỏi tay người phụ nữ, nhảy ra khỏi bồn tắm.



Cô ta la to lên một tiếng, nhưng không chụp được tôi.



Sức cô ta quá yếu, hoàn toàn không cách nào bắt tôi quay lại bồn tắm.



Trong phòng bị tôi rũ nước đầy cả ra.



Cô ta giận, quát tôi một tiếng.



Tôi dừng lại, ngẩng lên nhìn cô ta, cố tỏ ra vẻ đầy tội nghiệp.



Người phụ nữ thở dài.




Tôi biết, người phụ nữ ấy không có ở đây, không còn ai bảo vệ tôi nữa.



Tôi còn biết, cô ta rồi sẽ xuất hiện.



Chỉ cần đợi đến khi cô ta xuất hiện, tôi làm nũng với cô ta thì sẽ được về nhà.



Thế nhưng, mãi vẫn chẳng thấy cô ta đâu.



Tôi bị người ta đánh gãy chân, phải lết đi.



Tôi kêu lên đầy tội nghiệp, nhưng chẳng nhận được chút thương hại nào.



“Chính là con súc sinh này! Chính là nó!”



Đá bay vào đầu tôi, còn có chân đá mạnh lên người tôi.



Tôi nhìn thấy một cái cuốc đánh xuống, không thể đưa ra bất kì phản ứng nào.



Thân thể đau đớn tột độ, rồi dần dần tê dại.



Tôi muốn về nhà… Tôi muốn về nhà… Tại sao người phụ nữ đó vẫn chưa xuất hiện? Tại sao? Thân thể tôi một lần nữa nhẹ nhàng bay lên.



Cũng chẳng biết trôi qua bao lâu, tôi đã nhìn thấy người phụ nữ.



Tôi thấy cô ta vừa mỉm cười, vừa gọi tên của tôi.



Tôi liền gâu gâu kêu lên, nhưng cô ta chẳng thèm ngó ngàng gì đến tôi.



“Chạy mất rồi?”



Người phụ nữ mở to mắt ngơ ngác.



“Đúng vậy, không trông kĩ, chạy mất rồi.”



Người phụ nữ trung niên áy náy nói.



Đôi mắt người phụ nữ đỏ lên, bộ dạng rất buồn bã.



Gâu gâu! Tôi nhào đến chân cô ta, nhưng cô ta hoàn toàn không hay biết gì.



Đến lúc cô ta cùng người đàn ông rời đi, tôi lập tức bám theo.



Không ai nhìn thấy tôi hết.



Bất kể tôi làm gì, người phụ nữ đó cũng chẳng thấy được tôi.



Tôi nằm bên chân cô ta, không chịu rời nửa bước.



Tôi đã nghe được cuộc nói chuyện của cô ta với cô bạn đó.



“Có phải đã bị…”



Cô bạn đó đưa tay mô tả một động tác: “Mình nghe nói, có nhiều nơi ở dưới nông thôn rất thích ăn thịt chó đó.”



Gâu gâu! Tôi bị giết! Tôi bị họ giết đó! “Hôm đó ăn cơm, có món thịt nào là lạ không vậy? Kiểu như… Mùi của thịt chó hơi khác đấy.”



Người phụ nữ liền che miệng, nôn khan mấy cái.



Tôi thấy vẻ mặt ghét bỏ của cô ta mà không khỏi phất cờ trong bụng.



Đúng như tôi dự đoán, đến khi người đàn ông về nhà, cô ta khó chịu ra mặt, cuối cùng cãi nhau một trận.



Tôi ở bên cạnh vui sướng kêu lên gâu gâu.



Tôi đợi người phụ nữ trút cơn giận giùm tôi.



Tôi đã thấy hả dạ hẳn.



Người phụ nữ vẫn còn tiếc thương tôi.



Chỉ cần nhiêu đó là đủ rồi.



Sau đó chẳng bao lâu, tôi nhận ra người phụ nữ ấy sau một lần rời khỏi nhà, rồi chẳng thấy quay lại nữa.