Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1512 : Một con ma

Ngày đăng: 17:00 30/04/20


Người đàn ông cũng đã đi, bỏ lại căn nhà trống.



Một khoảng thời gian sau đã có người mới dọn đến.



Tôi nhận ra đây là một đôi vợ chồng trẻ lạ hoắc, phần ý thức kia thì vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mặt khác tôi lại rất rõ đã xảy ra chuyện gì.



Tôi không thể khống chế được thân thể của mình.



Ban ngày, tôi thường lớn tiếng kêu gào trong căn nhà trống trải.



Tôi nhớ đến cuộc sống trước đây.



Nhưng tôi đã dần thích ứng với thân phận hiện tại.



Tôi nằm bẹp trong nhà, vui niềm vui của riêng mình.



Mãi đến khi căn nhà quen thuộc này có chủ mới dọn vào.



Con chó nhỏ đó là thứ đầu tiên nhìn thấy được tôi.



Nó dè dặt đến gần, có lẽ không hiểu tôi là gì.



Nó rất ngoan ngoãn vâng lời, đúng chuẩn một con thú cưng.



Tôi thấy ngứa mắt, bắt đầu cố tình chọc tức nó.



Nó sẽ sủa mấy tiếng, nhưng sau khi chủ nhà mắng một trận, thì nó lại im re.



Tôi càng thấy đáng ghét hơn.



Nó chẳng có chút khả năng tấn công nào, chút phản kháng yếu ớt chẳng đáng kể đối với tôi.



Chủ của nó đã hiểu nhầm, tưởng nó suốt ngày sủa bậy, rước phiền phức cho họ.



Cái ý thức sâu thẳm trong tôi thấy vui vì chuyện này.



Tôi hiểu được suy nghĩ của ý thức ấy.



Nó tràn đầy ác ý, không muốn thấy đồng loại được yêu thương, không muốn thấy đồng loại biểu hiện khác mình.



Tôi đã dùng lồng nhốt con chó đó lại.



Đây là năng lực mới của tôi.



Tôi biết, năng lực này sẽ phát triển mạnh mẽ cùng với sự gia tăng của ác ý.



Cái ý thức kia chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.



Nó chỉ thấy rất vui khi nhìn con chó kia bị nhốt lại.



Năng lực đã kích thích nó.



Nó muốn làm nhiều hơn nữa.



Nó đã bị người ta đánh chết, nó không muốn nhìn thấy một con chó khác sống yên lành trong căn nhà này.



Vì vậy, thân thể tôi đã bổ nhào tới.



Trước mắt tôi đỏ rực màu máu, chưa kịp nhìn rõ, chỉ vừa nghe thấy tiếng chó kêu thảm thiết, thì tôi đã nhận ra cảnh vật xung quanh đã thay đổi.



Trong đêm đen, tôi chầm chậm đi vào phòng ngủ, đến gần hai người đang nằm trên giường.



Tôi nhẹ nhàng nhảy lên giường, hà hơi nóng vào gáy của họ.



Tôi thấy họ nổi da gà.



Thật là thú vị.



Họ thức giấc rồi, họ đang sợ hãi.



Rõ ràng họ rất to, có thể đánh chết tôi.



Bây giờ, họ lại sợ tôi giống hệt thằng bé bị tôi cắn chết.



Tôi cứ thế đùa bỡn họ.



Chợt tôi cảm thấy mê man.



Cảnh vật xung quanh lại thay đổi.
Bây giờ tôi mới nhận thấy có gì đó là lạ.



Có ánh mắt lạnh lùng đang nhìn tôi.



Tôi hoảng hồn, quay qua thì nhìn thấy một đôi mắt.



Trong tầm mắt của tôi chỉ còn lại mỗi đôi mắt ấy.



Tiếng niệm chú khá kỳ lạ chọc thẳng vào đầu tôi, nhưng không để lại bất kì vết tích nào.



Tôi cứ nhìn đôi mắt ấy, hầu như nhìn thấy từng chi tiết trong ấy.



Tiếng niệm chú đột nhiên dừng lại.



Có thứ gì đó từ trong người tôi trào ra.



Tôi nghe thấy tiếng gào thét khủng khiếp của người đàn ông, nhưng chẳng còn tâm trạng để quay qua nhìn.



Thân thể tôi cứng đờ, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, phải chạy.



Ý nghĩ xoay chuyển thì tôi lại nhận ra cảnh vật xung quanh đã thay đổi.



Tôi chạy thoát rồi?! Hình như đã trở lại cái thôn đó.



Tôi đang núp đằng sau nhà của người ta, muốn bắt trộm con gà mái kia.



Đột nhiên tôi thấy lưng mình lạnh toát, thần kinh căng như dây đàn.



Tôi chầm chậm quay qua, lại là đôi mắt đó.



Anh ta từ trên cao nhìn xuống tôi.



Tôi không thấy rõ diện mạo của anh ta, chỉ thấy hình dáng.



Trên người anh ta trào ra luồng âm khí khiến tôi thấy khó thở.



Bây giờ tôi bị người ta bóp chặt tim.



Phía sau lưng có một tràng âm thanh gà kêu chó chạy.



Qua khóe mắt, tôi thấy một con chó núi lớn màu vàng đang tha một con gà, vật vã chạy đi.



Trán tôi bị ai đó đánh mạnh một cái.



“Cậu bị ngu hả?”



Tiếng quát không to lắm, nhưng đủ khiến cho tôi thấy ớn lạnh.



Rầm! Cộp cộp cộp… Cộc cộc! “Con trai! Con à…”



Cửa phòng đã mở ra.



Tôi ngẩng lên thì nhìn thấy mẹ.



“Con sao vậy? Lớn thế này còn không ngồi vững à?”



Mẹ tôi quét mắt một vòng, dở khóc dở cười nói.



Bên ngoài có tiếng cha tôi hỏi vào.



Mẹ tôi xua tay: “Mau dậy đi.



Thiệt tình… cứ nghĩ còn bị làm sao rồi chứ…”



Mẹ tôi càm ràm, quay người bước đi, tiện tay đóng cửa lại.



Tôi còn nghe thấy mẹ tôi kể cho cha nghe chuyện cười, là tôi từ trên ghế rớt xuống sàn.



Tôi ngồi dậy, ngớ người ra một lát, mới bám cái ghế đứng lên.



Ngồi lại lên ghế, tôi nhìn cái laptop đang trong trạng thái ngủ mà khá sửng sốt.



Tôi… chưa từng thấy con chó đó, nhưng sau khi xem xong hồ sơ, tôi liền đi vào ngay cảnh mộng, nhập vào con chó đó.



Nếu Diệp Thanh không can thiệp, vậy suýt chút nữa là tôi đã quên mất chính mình rồi? Tôi xoa xoa trán.



Tình huống này không bình thường lắm.