Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1514 : Chết bởi năng lực
Ngày đăng: 17:00 30/04/20
Tôi hất tay Cổ Mạch ra đang định cãi lại, nhưng do Ngô Linh đã tiếp tục đề tài vừa rồi, nên tôi đành nén cục tức xuống.
“Tình huống mà cậu gặp phải có hai khả năng.
Một là Diệp Thanh đã đổi cách nghĩ.
Có lẽ anh ấy nhận thấy cậu đã đủ tín nhiệm, cho cậu được nhiều tự do hơn.
Vì vậy nhất thời cậu vẫn chưa thể nào khống chế tốt được năng lực bản thân.
Khả năng thứ hai…”
Ngô Linh nói đến đây thì nhìn sang Lưu Miểu.
Lưu Miểu gật đầu: “Khả năng thứ hai chính là sau khi trải qua sự kiện ở khu Dương Sơn, năng lực của cậu đã chịu ảnh hưởng, trở nên mạnh hơn.”
Lưu Miểu chỉ chính mình: “Bây giờ tôi cũng cảm thấy năng lực của mình trở nên mạnh hơn.
Thấy được nhiều ma hơn, cũng thấy rõ ràng con đường lâm thời dành cho các hồn ma chết oan thông hành hơn.”
Tôi tò mò nhìn qua Lưu Miểu, sau khi nhìn thẳng vào mắt của anh ta, đột nhiên cảm thấy sống lưng mình có gió lạnh thổi vào.
Tôi nổi da gà cả người, vội vàng tránh ánh mắt qua chỗ khác.
Cổ Mạch chậc chậc hai tiếng, tôi tưởng anh ta đang chế giễu mình, không ngờ anh ta đến choàng vai tôi đầy thân mật rồi nói: “Bình thường thôi mà.
Gã Khờ có thể nhìn thấy ma chết oan, trên người chúng ta ai mà chẳng có vài con chứ? Đúng rồi, có phải sau lưng cậu ta cực kỳ nhiều không?”
Câu hỏi sau cùng là anh ta hỏi Lưu Miểu.
Tôi lại nhớ đến những cảnh mộng tồi tệ.
Mấy lần tôi ra tay đều khiến cho sự tình bị ác hóa, làm cho có nhiều người phải bỏ mạng hơn.
Lòng tôi trở nên nặng trĩu.
Nhưng Lưu Miểu lại rất bình tĩnh, bộ dạng như đã quen rồi: “Không nhiều bằng sếp.”
Tôi sững sờ, trong đầu thầm rà soát lại người có khả năng do mình hại chết, tâm tư từ nặng trĩu chuyển thành rối rắm.
Diệp Thanh… “Hơn nữa đều là ma mới.
Cũng chỉ trong hai năm gần đây… À không, trong một năm trở lại đây, sau khi tiếp xúc với giới quái dị mới bắt đầu xuất hiện.”
Lưu Miểu nói, giống như đang an ủi tôi, nhưng anh ta đã bổ sung thêm một câu khiến tôi phải nổi gai óc: “Tôi phải mở rộng năng lực để xem, sau lưng sếp chính là một đám bóng đen.
Rất nhiều thứ tôi không thấy được khuôn mặt thực sự, cũng không biết là người bị hại chết từ bao nhiêu kiếp về trước, mà đến bây giờ vẫn còn hận cậu ấy.
Có lẽ mãi vẫn chưa đầu thai, cũng có thể đầu thai rồi nhưng không buông tha.”
Tôi vừa tưởng tượng một chút hình ảnh đó, liền cảm thấy cả người không ổn lắm.
Cổ Mạch lại phá lên cười: “Chắc chắn là thằng nhóc nhà cậu thấy không có đường ra nên kí kết hiệp ước với nó đúng không? Không ngờ leo nhầm thuyền giặc, xuống không kịp.”
“Vốn dĩ đâu có ý leo xuống.”
Nam Cung Diệu nói vắn tắt: “Đây là cách duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra lúc đó.
Muốn vùng vẫy để khống chế độ mở rộng của nó, khiến hành vi của nó duy trì ở mức Ông Trời chịu đựng được.
Tiếc là…”
Nam Cung Diệu lắc lắc đầu.
Chuyện này khiến người ta rất bất ngờ.
Câu chuyện được nói đến đây thì Lưu Miểu cũng bật cười, hình như đã quên đi nỗi buồn khi nãy.
Cổ Mạch và Nam Cung Diệu khi kể về cái chết của mình đều tỏ ra đầy bình thản.
Còn Ngô Linh, xem ra cũng chẳng mấy nặng lòng.
Nhưng thái độ của Lưu Miểu lại khiến tôi khá ngạc nhiên.
Lòng thôi chợt nghi ngờ một chuyện.
Cái oan hồn đã giết chết Lưu Miểu e không phải người xa lạ, không phải người ủy thác không liên quan nào đó, hay đương sự trong sự kiện quái dị nào đó.
Bằng không, Lưu Miểu đâu phải đau khổ đến thế.
Thoáng chốc, trong đầu tôi chợt hiện ra… Lưu Miểu đã tận mắt chứng kiến cái chết của cha mẹ mình.
Anh ta có mặt tại hiện trường… Tôi bị chính cái suy nghĩ của mình làm cho sợ hãi, chợt ngẫm lại thì thấy mình khá buồn cười.
Cha mẹ của Lưu Miểu chết trong sự kiện quái dị, chuyện đó đâu phải lỗi của anh ta… Lưu Miểu… Thức tỉnh năng lực sau lúc đó hay là từ trước? Nếu là trước đó… Có lẽ… Cũng giống như Diệp Thanh, anh ta thu hút sự vật quái dị đến, khiến người thân của mình bị… Tôi không lạnh mà run, gượng gạo xua tan cái ý nghĩ đó.
Trước mặt, Lưu Miểu đang cười nói vui vẻ, khiến tôi không tài nào tưởng tượng ra cái cảnh tượng đáng sợ ấy.
Anh ta chợt nhìn qua tôi.
Tôi lập tức ngồi ngay ngắn lại.
“Cậu không cần lo lắng.
Dù gì đó cũng là năng lực của cậu, chỉ cần cậu cố gắng cảm nhận, vậy sẽ cảm giác được thôi.
Nếu cậu có quyết tâm thì sẽ khống chế được nó ở một mức độ nhất định.
Cố lên.”
Lưu Miểu nhìn tôi mỉm cười xán lạn.