Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1515 : Vận mệnh trong tương lai
Ngày đăng: 17:00 30/04/20
Tôi làm theo lời của Lưu Miểu, cố hết sức để cảm nhận.
Ngoài lúc làm việc, khoảng thời gian còn lại tôi đều dùng hết vào việc cảm nhận.
Nhưng tình hình chẳng khá lên tí nào.
Khi tôi sử dụng năng lực thì có thể cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại của nó.
Tiện tay khiến một hộp bánh quy biến mất, khiến một cây bút biến mất, đều là chuyện rất dễ dàng.
Thậm chí tôi còn cảm nhận được quá trình tan biến của chúng.
Tôi không dùng vật sống để thử nghiệm, nên cơ hội để cảm nhận năng lực rất ngắn ngủi.
Nhưng khi tôi không sử dụng năng lực, thì không tài nào cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Giống như nó đang cố tình lẩn trốn, không muốn cho tôi tìm ra.
Tôi cứ thế mày mò suốt một tuần, thậm chí còn lên mạng tìm tài liệu về ngồi thiền, còn hỏi han nhóm Lưu Miểu, nhưng rốt cuộc vẫn chưa tìm được đường đi.
Người của Thanh Diệp cũng đang giúp tôi.
Họ sàng lọc những người mới chết gần đây, tìm cho tôi một đối tượng nằm mơ, để tôi có thể cảm nhận rõ hơn về năng lực của mình.
Nhưng chuyện này không hề dễ dàng.
Nếu như tôi có thể bị đối tượng của cảnh mộng ảnh hưởng bất kì lúc nào, vậy bây giờ đối tượng mà tôi chọn phải là những người có cảm xúc không quá mãnh liệt, hơn nữa nhân cách cũng phải khá mới được.
Bằng không, có khả năng tôi lại phải ngồi chờ Diệp Thanh đến cứu mất.
Cho dù ra sao, tất cả đều rất mạo hiểm.
Chỉ xem qua lý lịch của một người thì rất khó để biết được trạng thái tâm lý của người ta.
Dù người đó được người khác đánh giá rất tốt, biết đâu sâu thẳm trong tâm hồn họ đang ẩn chứa sự điên loạn bị dồn nén.
Người của Thanh Diệp không có ý để tôi mạo hiểm.
Như Cổ Mạch nói, nếu không được thì cứ giao cho Diệp Thanh làm đi.
Sự kỳ vọng của họ dành cho tôi không cao lắm.
Một mặt là do tôi không giống họ, được trải qua rèn luyện trong thời gian dài, thiết lập được nền tảng tư tưởng.
Thậm chí tôi vẫn chưa thể nào buông tay với người thân và bạn bè, chưa hoàn toàn vứt bỏ được nếp sống của một người bình thường.
Đây đã là một thói quen tất yếu.
Tôi sống như vậy cả đời, tuy đụng phải chuyện quái dị, tam quan đã thay đổi, và cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho tình huống xấu nhất, nhưng tôi vẫn chưa gặp phải cú sốc nào khiến tinh thần suy sụp hoàn toàn.
Không giống người của Thanh Diệp, đứng dậy lên sau đống đổ nát.
Cả như Cổ Mạch, cũng đã sớm rời khỏi gia đình rồi tự mình tìm đường sống, quen với sự cô độc.
Mặt khác là do thời gian của tôi không đủ.
Năm xưa khi Thanh Diệp hình thành, kể ra cũng là tập hợp nhau trong gấp rút.
Thời gian đôi bên quen biết nhau chưa được lâu.
Nhưng qua những lời nói lụn vụn của họ thì biết, trong năm người thì Diệp Thanh là người có kế hoạch trước tiên.
Chắc hẳn anh ta đã trải qua quan sát và tiếp xúc trong thời gian dài, cuối cùng quyết định thành lập phòng nghiên cứu, đồng thời mời bốn người còn lại gia nhập.
Thú vị ở chỗ, Diệp Thanh là thuộc nhóm trước.
Ngoài ra, nhóm ba người có quan điểm khác kia đã biết những thông tin mà Diệp Thanh và Lưu Miểu đã có được chưa?”
Trần Hiểu Khâu phân tích: “Em thì nghiêng về hướng họ chưa biết.
Lưu Miểu và Diệp Thanh vẫn chưa báo cho họ.”
“Họ không thể nào không phát giác ra, đúng không?”
Gã Béo chen vào.
“Đúng là không thể.
Họ không tranh cãi, mà chỉ bày tỏ thái độ khác nhau với Lâm Kỳ.
Tóm lại, không can thiệp nhau, thậm chí còn có thể hoàn thành một vài chuyện mà đối phương giao phó.
Nếu Lâm Kỳ cần giúp, họ chắc chắn sẽ giúp.”
Trần Hiểu Khâu nói.
Tôi gật đầu đồng ý với cô ấy.
“Điều đó chứng tỏ chuyện gì?”
Quách Ngọc Khiết hỏi.
Trần Hiểu Khâu chưa đáp ngay.
Tôi hơi mất tập trung, bâng quơ nói: “Chắc là… họ chọn vận mệnh…”
Bốn người kia đều quay sang nhìn tôi.
Tôi im lặng, sắp sếp lại tư duy rồi nói: “Chỉ đoán vậy thôi.
Họ cũng không biết cách nào là chính xác.
Có lẽ tôi mãi mãi không khống chế được năng lực của mình, có lẽ khi tôi khống chế được thì chính là lúc hại chết bản thân; mà có thể là tôi sẽ thành công… Trái lại, Diệp Thanh cũng có cơ hội thành công.
Nhưng dù là ai trong hai chúng tôi cũng đều chỉ có một cơ hội duy nhất.
Tôi chết đi, có lẽ chưa đợi đến lúc người sở hữu năng lực tương tự xuất hiện, thì thế giới này đã… như thế rồi.”
Tôi càng nói càng thấy không chắc chắn.
Người của Thanh Diệp không giống mẫu người do dự thiếu quyết đoán.
Cả người xem như có thái độ lười biếng nhất là Cổ Mạch, khi có chuyện phải làm, cũng sẽ nỗ lực để hoàn thành mục tiêu.
Cái kiểu giao hết cho vận mệnh đó, không giống cách của họ hay làm.
Nhất là Diệp Thanh, anh ta càng không bao giờ làm như thế.
“Em nghĩ là…”
Trần Hiểu Khâu lên tiếng: “Có thể họ đã thấy anh ở thế giới tương lai.
Hoặc là, họ đã biết được vận mệnh của anh rồi.”
Tôi giống như bị sét đánh trúng vào đầu, thình lình suy nghĩ trở nên trống rỗng, cả người giật bắn lên một cái.