Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1516 : Chia rẽ

Ngày đăng: 17:00 30/04/20


“Và tương lai ấy đã sản sinh sai lệch.



Điều này khiến họ sinh lòng do dự trong giai đoạn hiện tại.



Cả hai phe đều không chọn cách cố gắng thay đổi cách làm của anh.”



Trần Hiểu Khâu chậm rãi nói.



Từ sớm khi tôi đi vào thế giới tương lai ấy, đã từng muốn đi tìm người thân của mình, tìm nhóm Tí Còi, tìm chính mình.



Nhưng trong cảnh mộng, tôi chẳng làm gì được hết.



Khi Diệp Thanh và Lưu Miểu đi vào thế giới ấy đều đang còn sống.



Chắc là lúc đó họ không biết tôi.



Hoặc ít nhất họ không biết một năm trở lại đây xảy ra chuyện gì, không biết chuyện tôi sẽ gặp họ.



Diệp Thanh biết đến sự tồn tại của tôi từ khi tôi còn nhỏ.



Kế hoạch của anh ta đối với tôi, được sinh ra từ lúc đó, hay từ khi anh ta nhìn thấy tôi ở thế giới tương lai? Còn Lưu Miểu thì sao? Anh ta đã trở lại thế giới hiện thực, khôi phục kí ức đã mất, sau khi biết được thân phận của tôi, anh ta sẽ nghĩ thế nào? Không, không đúng.



Họ nghĩ sao chẳng quan trọng.



Quan trọng nhất là cái tương lai mà họ thấy có phải chính là sự tiếp nối của chính cái hiện tại này hay không.



Nếu tương lai mà họ thấy chính là kết quả sau khi tôi và họ cùng cố gắng, vậy chứng tỏ chúng tôi đã hoàn toàn thất bại mất rồi.



“Đợi đã, đợi đã! Nếu như thế, hiện tại chính là…”



Tí Còi huơ tay múa chân, kích động kêu lên.



Vẻ mặt Gã Béo trầm trọng, còn Quách Ngọc Khiết lại đầy ngơ ngác.



“Các anh không nghĩ đến tình huống này à?”



Trần Hiểu Khâu



- người đã nêu ra chủ đề này đang nhướn mày kinh ngạc.



Tí Còi đưa tay lau mồ hôi trên trán.



Tôi cũng đã ướt nhẹp cả người.



“Không phải chưa nghĩ tới… Nhưng mà… giống như cái tương lai mà Nam Cung Diệu đã thấy, cái tương lai có con ma Mạc Vấn…”



Tôi lắp bắp nói.



Nam Cung Diệu đã từng nhìn thấy một cái tương lai như thế.



Em gái tôi bị Mạc Vấn bắt, dùng để uy hiếp tôi thay đổi quá khứ.



Kết quả là, “hiện tại”



càng lúc càng tồi tệ hơn.



Cái tương lai ấy, do bị Nam Cung Diệu nhìn thấy trước, nên Ông Trời đã cho sét đánh chết Mạc Vấn mà kết thúc.



Trong một năm nay, tôi cũng đã thay đổi vận mệnh của không ít người.



Kế hoạch lớn của Diệp Thanh là dùng năng lực của tôi thay đổi quá khứ, từ đó sẽ thay đổi toàn bộ thế giới.



Tôi nhận ra mình trong quá trình ấy đã quên mất ý nghĩa của “tương lai”



mà chẳng hay biết.



Cho nên, khi phát hiện thế giới tương lai trong cảnh mộng, tôi đã từng tò mò muốn xác nhận một vài thứ, nhưng lại chưa thật sự để tâm đến nó.



Giờ nghĩ lại tôi chợt thấy sợ hãi.
Lưu Miểu ngẫm nghĩ rồi cho tôi một câu trả lời mơ hồ, hệt như nhóm người còn lại của Thanh Diệp.



Tôi không thể hiểu nổi ẩn ý của họ.



Toàn thế giới chẳng phải đang ác hóa sao? Đây là chỉ thay đổi về lượng dẫn đến thay đổi về chất sao? Nhưng lúc đó, kẻ chẳng hiểu gì cả như tôi làm được gì đây? “Nói một cách đơn giản là cậu không cần phải cố tình học thêm cái gì.



Năng lực của cậu xuất hiện, hơn nữa lại xuất hiện ngay giai đoạn này, chứng tỏ Ông Trời cũng đang muốn làm gì đó.



Có thể nó không được bình thường cho lắm, có chút vấn đề về thần kinh, nhưng mục đích và sức hành động của nó lại rất mạnh.



Đến thời điểm ấy, cậu chỉ cần bộc phát hết toàn bộ năng lực của mình là được rồi.



Việc tích lũy sức mạnh và còn sống đến thời điểm ấy, có thể để cho sếp lo liệu.



Như vậy tỉ số an toàn sẽ cao hơn.”



Lưu Miểu nói.



Tôi hoàn toàn á khẩu.



“Đại khái chính là… sự khác biệt giữa chiến tranh trường kỳ và chiến tranh hạt nhân ấy.



Bọn họ thấy cậu là một quả bom hạt nhân, nên cậu chẳng cần làm chuyện thừa thãi.



Còn tôi cho rằng, cậu rèn luyện thêm một chút năng lực bản thân sẽ tốt hơn.



Còn sếp thì tôi không chắc lắm.



Chúng tôi không có cơ hội nói chuyện lâu với cậu ấy.



Hình như sau khi biến thành ma, cậu ấy cũng hết hứng thú với cái kiểu bàn bạc này rồi.”



Lưu Miểu ngậm ngùi nói.



Tôi không biết phải an ủi Lưu Miểu làm sao.



Trước khi cứu Lưu Miểu ra, tôi cứ ngỡ Diệp Thanh chỉ muốn lợi dùng năng lực của tôi mà thôi.



Đúng như cái ví dụ mà Lưu Miểu đã đưa ra, tôi chính là quả bom hạt nhân mà họ đang có được.



Họ sẽ chọn thời điểm kích nổ, địa điểm tấn công, tôi chẳng cần làm chuyện dư thừa làm gì.



Tôi không biết cái “ý nghĩ kì quái”



của Lưu Miểu về tôi từ đâu mà có.



Vì nguyên nhân tử vong của anh ta sao? Anh ta đã chết bởi chính năng lực của mình, cho nên hy vọng tôi không đi theo vết xe đổ ấy à? Cuộc nói chuyện này không thể giải tỏa hết mọi nghi vấn trong lòng tôi được.



Tôi kể lại cho Trần Hiểu Khâu nghe, hy vọng cô ấy có thể phân tích ra chút gì đó.



Nhưng Trần Hiểu Khâu suy nghĩ hồi lâu vẫn chẳng thể hiểu được tại sao lại thế.



“Hơi… kì lạ nhỉ…”



Trần Hiểu Khâu chỉ biết bình luận như thế với cách hành xử của nhóm Thanh Diệp.



Tôi bị chuyện này làm bồn chồn không yên, công trình “ngồi thiền”



vốn tiến triển không thuận lợi cũng bị ảnh hưởng.



Tôi không bình tĩnh nổi.



Tối đến, sau khi xếp bằng ngồi trên giường một hồi rất lâu, vừa mở mắt ra, tôi liền nhìn thấy đống hồ sơ nằm trên kệ sách.



Tôi đang nghĩ, hay là mình bỏ buổi tập tối hôm nay.



Nhìn đồng hồ, tôi leo xuống giường tiến đến kệ sách.