Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1517 : Mã số 020 – Câu chuyện khủng bố (1)
Ngày đăng: 17:00 30/04/20
Mã số sự kiện: 020 Tên sự kiện: Câu chuyện khủng bố Người ủy thác: Ngô Tuyết Giới tính: Nữ Tuổi: 21 Nghề nghiệp: Sinh viên đại học Quan hệ gia đình: Cha mẹ Địa chỉ liên hệ: Hộ số XXX, tòa lầu số X, đại học Khoa học và Kĩ thuật Dân Khánh.
Số điện thoại liên hệ: 32XXXXXX Diễn biến sự kiện: Ngày 15 tháng 6 năm 2003, người ủy thác lần đầu đến phòng nghiên cứu hiện tượng quái dị Thanh Diệp.
File ghi âm 02020030615.wav.
“Chào cô Ngô, cô Hồng.
Người liên lạc qua điện thoại với chúng tôi lúc trước là cô Ngô đúng không?”
“Là tôi.”
“Trong điện thoại cô có nói đang nghi ngờ nguyên nhân tử vong của một người bạn, có thể trình bày cụ thể hơn được không?”
“… Chúng tôi có một đoạn video, muốn các chị xem trước.”
“Video đúng không?”
“Vâng.”
Sột soạt sột soạt… “Là cái này.”
“Vâng, xin vui lòng đợi chút, để chúng tôi chuẩn bị máy ghi hình.”
… Đính kèm file video 02020030615.avi.
Màn hình khá mờ, chất lượng hình ảnh không cao, trình độ của người quay phim cũng kém.
Trên màn hình rung lắc, có thể nghe thấy những tiếng nói loáng thoáng.
“… Cậu làm được không vậy?”
“Được rồi, được rồi, bắt đầu thôi…”
Cùng với tiếng nói của một người đàn ông trẻ, màn hình dần ổn định lại, không còn bắt trúng quần áo giày dép một cách vô nghĩa nữa.
Khuôn mặt của một cô gái trẻ đã xuất hiện trên màn hình.
Góc máy hơi nghiêng, nhưng vẫn có thể thấy rõ diện mạo của cô ta.
Cô ta để tóc ngắn ngang tai, trên người đang mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình.
Mặt đã trang điểm, thoa son môi, có vẻ đã sửa soạn một trận rồi.
Trên đôi tai đang lộ ra, có một đôi bông tai nho nhỏ.
Có tiếng nam sinh trầm trồ suýt xoa.
Cô gái vuốt vuốt tóc, mỉm người nhìn thẳng vào ống kính: “Cậu phải quay tụi mình cho thật đẹp đó nha.”
“Đương nhiên không thành vấn đề.”
Một bàn tay ra dấu OK hiện ra ở một góc màn hình.
Cô gái nhịn không được phải phì cười.
Ngoài màn hình, có có tiếng cười của người khác.
Cô gái thò tay đến, kéo một người từ bên ngoài vào khung hình.
Đó cũng là một cô gái trạc tuổi, tầm hai mươi, trẻ trung xinh đẹp.
So với cô gái để tóc ngắn, thì cô gái buộc tóc đuôi ngựa thả mái ngố đằng trước này trông mộc mạc hơn.
Cười lên có hai lúm đồng tiền, mặt ửng đỏ.
Bị bạn kéo vào khung hình, cô ta đang rất ngượng ngùng.
Không lâu sau, trên màn hình lại xuất hiện nữ sinh thứ ba.
Ba người họ đứng trước ống kính tạo dáng, giống như đang chụp hình, chẳng bao lâu lại ôm nhau cười phá lên.
Bên ngoài màn hình là tiếng nói của hai nam sinh.
Ánh đèn vàng vọt hắt lên mấy người trong xe.
Vẻ mặt của Ngô Tuyết rất uể oải, chân mày chau gắt lại.
Đồng Nhiễm Nhiễm than thở: “Đến Dân Khánh chắc nửa đêm quá.”
“Còn phải đi trong bao lâu nữa vậy?”
Hồng Tiểu Ái hỏi.
Ngoài màn hình, Lý Bằng đáp: “Ít nhất cũng hai tiếng nữa đó.”
“Haizz…”
“Thiệt tình… tại cậu hùa theo cậu ấy đấy.”
Đồng Nhiễm Nhiễm liếc Hồng Tiểu Ái một cái.
Hồng Tiểu Ái tỏ ra đầy oan ức: “Thì mình chỉ kể chuyện hài thôi mà.
Chẳng phải cậu cũng cười đó sao?”
“Tại mình, do mình mất tập trung thôi.”
Giọng của Hồ Kiệt vang lên.
Lý Bằng ngáp một cái.
“Cậu đừng có ngủ đấy.
Trong này chỉ có cậu với Hồ Kiệt biết lái xe thôi.
Hồ Kiệt đã lái lâu như thế rồi, nhỡ đâu cần thay người, vậy cũng chỉ có cậu thôi.”
Ngô Tuyết nhắc nhở.
Lý Bằng lại ngáp cái nữa: “Đổi người gì chứ.
Chỉ thêm hai tiếng nữa chứ mấy.
Cậu trụ được mà, đúng không?”
Ống kính khẽ nghiêng qua.
“Hơi mệt rồi.”
Hồ Kiệt cất giọng mệt mỏi: “Mình lái cả ngày rồi mà.”
“Ở đâu ra cả ngày? Mới có ba bốn tiếng.”
“Ba bốn tiếng cũng đã giỏi lắm rồi đấy, ok?”
“Mình cũng phải cầm máy quay lâu lắm rồi đây này.”
“Cậu cầm một mình hồi nào? Chẳng phải thường xuyên bỏ nhiệm vụ sao? Bây giờ cũng đang lười kia kìa!”
“Này này, đừng có động tay động chân, nắm chắc vô lăng cái.”
“Hai cậu cẩn thận một chút coi!”
Ngô Tuyết căng thẳng quát lên, cắt ngang cuộc đấu võ mồm của hai nam sinh.
“Bằng không thì mình làm chút gì đó cho lên tinh thần đi.”
Hồng Tiểu Ái nói.
“Nhưng đừng có mà kể chuyện cười nữa.
Nếu Hồ Kiệt chạy nhầm thì đêm nay cả đám phải ngủ bụi đấy.”
Đồng Nhiễm Nhiễm lớn tiếng nói, rồi ngả người ra lưng ghế.