Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1518 : Mã số 020 – Câu chuyện khủng bố (2)

Ngày đăng: 17:00 30/04/20


“Nhưng vẫn phải kể chút gì đó chứ.



Cứ im lặng như vậy thì buồn ngủ thật đó.”



Yên được một chút, Hồ Kiệt lại lên tiếng.



“Kể gì giờ? Kể chuyện cười nữa hả?”



Xem ra Đồng Nhiễm Nhiễm chẳng mấy hứng thú.



“Kể chuyện ma là hay nhất.”



Đột nhiên Lý Bằng nói.



Thân thể cậu ta khẽ động đậy, hình như đang ngồi thẳng người lên, ống kính cũng được nhấc lên cao.



“Đừng mà, mình sợ lắm.”



Đồng Nhiễm Nhiễm phản đối ngay.



“Chỉ là chuyện ma thôi, có gì đáng sợ chứ?”



Hồng Tiểu Ái nói.



Đồng Nhiễm Nhiễm kiên quyết lắc đầu.



Ngô Tuyết nói: “Trong chúng ta, chưa có ai từng thấy ma đúng không?”



Đồng Nhiễm Nhiễm dùng một tay bấu chặt Ngô Tuyết, mặt mày tái xanh: “Cậu đừng có nói nữa.”



“Mình chưa gặp bao giờ.”



Hồng Tiểu Ái trả lời đầu tiên.



Hai nam sinh cũng nhanh chóng bảo chưa từng thấy ma.



“Cậu thấy chưa, đều là giả.”



Ngô Tuyết vỗ đùi Đồng Nhiễm Nhiễm: “Chỉ kể chút chuyện ma để lấy lại tỉnh táo thôi.”



“Mình trước, để mình kể trước cho!”



Lý Bằng đầy hào hứng.



Đồng Nhiễm Nhiễm khẽ kêu lên, càng ôm chặt cánh tay của Ngô Tuyết hơn, đầu thì vùi vào hõm vai của cô ta.



Hồng Tiểu Ái vừa cười vừa nói: “Vậy cậu kể đầu tiên đi.”



“È hèm.”



Lý Bằng hắng giọng: “Chuyện này mình được ông ngoại kể cho nghe.



Trước đây ông ngoại mình từng nhập ngũ, đánh trận.



Có một lần nọ, đang hành quân trong đêm, trời tối như mực, chẳng thấy gì hết.



Chi đội rất ít người, chắc là một tiểu đội đấy, đi trinh sát hay gì đó.



Tóm lại chỉ khoảng mười người thôi, hành quân gấp trong đêm.



Đang đi thì nghe thấy một trận gió… ù ù… cây cối bên cạnh đều chao đảo hết.”



Tiếng động cơ xe và tiếng rên sợ hãi của Đồng Nhiễm Nhiễm đồng loạt vang lên, lấp vào khoảng dừng của Lý Bằng.



Lý Bằng tiếp tục, cố tình nói thì thào: “Lúc đó họ đã đi vào một khu rừng nhỏ.



Trận gió đó thổi qua, rất nhiều người phải nheo mắt lại.



Đến khi gió ngừng thì nhìn thấy một đốm sáng, là một chiếc đèn lồng đang bay lơ lửng trước mặt…”



“Á!”
Từ trên tầng hai nhảy xuống nền xi măng, nên chưa chết ngay.



Nghe nói còn bò thêm một đoạn nữa.



Lúc nhảy thì rất kích động, còn nhảy xong lại thấy hối hận.



Nhưng chị ta nhảy vào lúc khuya, trường đã kết thúc năm học, nghỉ hè rồi, đâu còn ai.



Chị ta vừa bò vừa kêu cứu mạng, cứu mạng… Rồi từ từ chết đi.



Chết ngay trước cổng trường, để lại một đoạn đường đầy máu.”



“Kiên cường quá nhỉ.”



Lý Bằng bình luận.



Hồng Tiểu Ái làm lơ cậu ta: “Từ đó trong trường có một lời đồn.



Nếu có ai đó sau khi thi tốt nghiệp xong đi ra khỏi cổng trường mà cảm thấy chân mình bị kéo ngược một cái, thì đó chính là bị chị ta kéo.



Người bị kéo, năm đó chắc chắn sẽ rớt.



Có người còn bảo, trong những người bị rớt, chắc chắn sẽ có một người cũng sẽ không chấp nhận mà nhảy lầu giống hệt chị ta, hơn nữa nếu nhảy từ cái tầng hai ấy xuống thì chết chắc, không bao giờ sống.”



“Nhưng chưa có ai chết đúng không?”



Lý Bằng nói.



Hồng Tiểu Ái nhún vai: “Cơ mà mình học ba năm ở đấy, sau đó thi vào trường phổ thông số một của huyện, cũng chưa nghe thấy có học trò nhảy lầu chết.”



“Thế còn chuyện bị kéo cổ chân?”



Hồ Kiệt hỏi.



“Từng có đó.



Mình cũng chẳng biết có thật hay không, nhưng có người bảo mình đã bị kéo.”



“Thế thi rớt?”



“Không có.



Cho nên mới bảo là xạo.”



Hồng Tiểu Ái nói.



“Chuyện cậu kể dở ẹt.”



Lý Bằng bất mãn nói: “Đổi người đổi người.



Hồ Kiệt…”



“Mình đang lái xe mà.”



Hồ Kiệt từ chối.



Lý Bằng di chuyển ống kính, nhắm thẳng vào Đồng Nhiễm Nhiễm.



Đồng Nhiễm Nhiễm liền lắc đầu lia lịa.



“Cậu chưa bao giờ nghe kể chuyện ma à?”



Trên mặt của Đồng Nhiễm Nhiễm hiện lên vẻ chần chừ.



Ngô Tuyết nói: “Thế để mình trước cho, rồi đến Nhiễm Nhiễm.”



“Được.”



Lý Bằng xoay ống kính về phía Ngô Tuyết.