Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1522 : Mã số 020 – Câu chuyện khủng bố (6)

Ngày đăng: 17:00 30/04/20


“Xin hãy kể chuyện này cụ thể một chút.”



“Chúng tôi cũng không rõ lắm… nói sao nhỉ… Chúng tôi chỉ nghe Hồ Kiệt kể lại thôi.



Hồ Kiệt với Lý Bằng và mấy người bạn chung phòng cùng nhau đi quán bar ở bên ngoài trường chơi.



Có một con đường, nhưng không có trụ đèn giao thông.



Họ cũng chỉ… cũng lười đi đến đầu đường, nên đi ngang qua ngay chỗ ấy luôn.



Lúc đó, lúc đó trên đường có xe, họ có thấy và chiếc xe đó cũng thấy họ.



Họ dừng lại, đợi xe qua rồi mới đi tiếp.



Hồ Kiệt nói họ đã dừng lại rồi.



Lý Bằng đang đứng ngay bên cạnh cậu ấy thì thình lình bổ nhào về phía trước… Hồ Kiệt quay qua, nhìn thấy người phụ nữ mặc áo đỏ… hình như cô ta còn cười với cậu ấy, rồi lập tức biến mất! Lý Bằng ngã xuống đường, chiếc xe đó không phanh kịp, đã… cán ngay lên đầu của cậu ấy…”



“Hu hu… hức… hức…”



“… Họ và người tài xế đều bị dọa sợ chết khiếp.



Chuyện báo cảnh sát, gọi xe cứu thương đều do người qua đường gần đó làm.



Sau đó… cảnh sát giao thông hỏi họ chuyện là thế nào, Hồ Kiệt không dám nói… Những người khác đều không nhìn thấy ma nữ ấy.



Người tài xế và cả mấy người bạn cùng phòng đều không thấy.



Sau đó Hồ Kiệt… đã nghỉ học… mãi cho đến giờ… Cậu ấy vẫn chưa đến trường lại… Trước khi về nhà, cậu ấy có gặp chúng tôi một lần, hình như cậu ấy… cậu ấy không thể tin nổi chuyện kiểu này.



Cậu ấy hỏi chúng tôi rốt cuộc là Nhiễm Nhiễm làm sao mà chết.



Hỏi chúng tôi đã điều tra được gì về người phụ nữ ấy… Chúng tôi cũng đâu có biết đâu! Chúng tôi cũng không biết tại sao lại như vậy …”



“Các cô đã tìm ra thân phận của người phụ nữ ấy rồi đúng không? Có đến thắp nhang chưa?”



“Chưa.



Thực ra chúng tôi chưa tìm ra… chưa thể xem như đã tìm ra.



Chúng tôi mới đi hồi tuần trước.



Sau khi đến nơi thì không tìm ra nhà của người phụ nữ đó, cũng không tìm được người nhà của cô ta.



Những người sống gần đó đều biết cô ta, nhưng cũng không biết rõ.



Người phụ nữ ấy đã bị điên nhiều năm rồi.



Nghe nói vốn dĩ cô ta có một đứa con, bị lạc từ nhỏ, bị bắt cóc, có lẽ… cô ta vì thế mà phát điên.



Thường xuyên chạy khỏi nhà, còn lôi kéo con nhà người khác nữa.



Nhà chồng không cần cô ta, đuổi cô ta về nhà mẹ đẻ, mà nhà mẹ cũng chẳng chăm lo bao nhiêu.



Họ cũng không biết rõ rốt cuộc là nhà nào, người bảo nhà này, người lại bảo nhà kia.



Họ đều chưa từng gặp qua.



Khi phóng viên đến phỏng vấn, họ cũng nói y hệt vậy.



Cảnh sát tới điều tra, hình như cuối cùng không có ai nhận, không ai đi lãnh xác hết.



Là ủy ban chỗ của họ đi nhận người.



Sau đó nhắc đến tiền bồi thường thì nhà cô ta lại có người nhào ra.




Người trong ấy đang kể chuyện cười, nhưng cô ấy chẳng có chút phản ứng nào, chớp mắt cũng không nốt.



Tôi đứng ngay bên cạnh mà cô ấy cũng chẳng hay biết gì… Tôi sợ lắm.



Tôi cẩn thận bước đến, gọi cô ấy mấy tiếng, nhưng vẫn không thấy phản ứng.



Tôi không dám chạm vào cô ấy.



Cũng chẳng biết mất bao lâu… mười phút hay mấy chục phút đấy.



Tự cô ấy tắt tivi, đi vào phòng, nằm lên giường ngủ tiếp.



Tôi… tôi hôm đó chẳng ngủ nổi nữa, cứ ngồi ở phòng khách.



Đến sáng tôi kể cho cô ấy biết, hỏi cô ấy bị sao vậy, cô ấy còn giả ngu ngơ với tôi nữa chứ!”



“Cô ta biết mình bị mộng du?”



“Đương nhiên là biết rồi! Cô ấy biết, gia đình cô ấy cũng biết! Lúc đó chúng tôi mới cưới nhau, tân hôn mà, chung quy vẫn có chút chưa làm quen được.



Tôi nhìn ra cô ấy giả vờ.



Giọng nói, vẻ mặt cô ấy đều có vấn đề.



Tôi nghĩ bỏ qua, không gặng hỏi nữa.



Mãi đến sau này… trong vòng một tháng mà cô ấy như vậy đến bảy tám lần.



Tôi cũng đã nhận ra cô ấy bị mộng du rồi.



Gọi cô ấy ngồi xuống nói chuyện, nhưng cô ấy không chịu nhận, còn kiếm cớ này nọ, bảo tôi muốn ly hôn, rồi có bồ nhí bên ngoài nữa chứ.



Tôi thực sự không chịu nổi cái kiểu ấy, bèn dọn đến ký túc xá ở.



Sau đó có cãi nhau vài lần nữa, hai bên gia đình ngồi nói chuyện với nhau, thì họ mới chịu nói ra.



Nhưng họ vẫn viện cớ này nọ, bảo do mới kết hôn nên chưa thích ứng, gì mà do tôi nên cô ấy mới bị mộng du.



Hai bên còn chút nữa là đánh nhau, lúc đó cô ấy mới chịu khai thật.



Từ lúc còn bé cô ấy đã bắt đầu mộng du rồi, tầm mười mấy tuổi đã bị rồi.



Cũng đi bệnh viện chữa nhưng không khỏi.



Tôi đưa cô ấy đến bệnh viện khám lại, nhưng cũng chẳng hiệu quả.



Mẹ cô ấy nói, cứ trói cô ấy vào giường là xong chuyện thôi.



Thiệt tình… thì ra trong nhà cô ấy cũng có một loại dây như dây người ta trói bệnh nhân tâm thần trong bệnh viện ấy.



Chuyện như thế làm sao tôi chấp nhận được? Cô ấy cũng không chịu ly hôn… Hai bên gia đình nói chuyện với nhau khá lâu, cuối cùng tôi với cô ấy ly thân, cô ấy dọn về nhà mình.”



“Lúc cô Đào bị tai nạn giao thông, hai người vẫn còn đang ly thân sao?”



“Đúng.



Chắc là cô ấy ở nhà của mẹ mình, trên đường Nghi Cư ấy.



Lúc tách ra, cô ấy dọn về đường Nghi Cư, sống với cha mẹ.



Cô ấy còn có một người em trai.



Hình như cậu ta sắp lấy vợ, mẹ cậu ta đã đưa cô ấy về nhà cũ ở dưới quê sống.”