Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1523 : Mã số 020 – Câu chuyện khủng bố (7)

Ngày đăng: 17:00 30/04/20


“Nói vậy cô Đào sống trong hoàn cảnh không người chăm sóc?”



“Chắc vậy đấy.



Tôi không biết nhà họ nghĩ thế nào.



Lúc cảnh sát đến tìm, tôi mới biết những chuyện này.



Còn trước đó thì tôi hoàn toàn không hay biết.



Tôi cứ ngỡ cô ấy vẫn còn ở nhà mình.



Lúc em trai cô ấy kết hôn, tôi có đến uống rượu mừng.



Lễ đón dâu tôi không đi, chỉ dự tiệc ở khách sạn.



Khi đó cô ấy chẳng nói gì cả, gia đình cô ấy cũng thế.



Tôi còn nghĩ là em trai cô ấy sẽ dọn ra ngoài ở.



Tôi có nghe họ bảo sẽ mua nhà mới.



Sau đó cô ấy xảy ra chuyện, hỏi thăm cảnh sát thì tôi mới biết, hình như nhà mới của em trai cô ấy chưa xây xong, do kết hôn trước nên đưa cô ấy về dưới quê, căn phòng trống để lại cho vợ chồng em trai cô ấy.



Cô em dâu chắc không biết chuyện này.



Sau khi nhà riêng cho em trai cô ấy xây xong, cha mẹ cô ấy cũng không đón cô ấy về lại.



Không biết tại sao mà làm vậy nữa.”



“Hôm xảy ra chuyện thì sao?”



“Không biết.



Tôi thực sự không biết gì hết.



Tôi không có ở đó, tôi với cô ấy cũng rất ít liên lạc với nhau.



Đến khi cảnh sát tìm đến tôi mới biết cô ấy cô ấy gặp tai nạn.



Còn nhà cô ấy, nghe nói cũng là ủy ban dưới quê đến xác nhận người chết là cô ấy, rồi mới liên lạc với gia đình.



Họ chẳng để tâm đến con gái mình gì cả.”



“Chuyện sau sự cố và tang sự là ai làm vậy?”



“Đám tang là do tôi đứng ra tổ chức.



Còn giải quyết chuyện sau sự cố… ý cô là bồi thường tai nạn ấy à?”



“Vâng.”



“Chuyện này là gia đình cô ấy làm.



Do em trai của cô ấy làm và chính cậu ta đã lấy khoản tiền ấy.



Tôi không rõ lắm.



Đám tang thì họ bảo tôi làm.



Dù gì cũng là vợ chồng với nhau một đoạn thời gian, kết hôn, cũng chưa ly hôn.



Cô ấy chết như thế, vậy cũng phải có một chỗ để yên nghỉ chứ.



Không phải làm cô hồn dã quỷ.



Tôi cũng đồng ý.




“Vâng.”



“Nhưng cái tên Từ An Bình ấy… Thật là! Chị tôi mới kết hôn! Bị căng thẳng nên chứng bệnh mộng du tái phát, mà cũng có làm gì đâu chứ! Chúng tôi nói chuyện với anh ta, bảo chị tôi căng thẳng, để anh ta vỗ về xoa dịu chị ấy.



Nhưng anh ta cứ không ngừng theo dõi, rồi vặn hỏi.



Còn đi hỏi khắp nơi! Hỏi chị tôi, hỏi gia đình tôi, hỏi cả họ hàng, láng giềng của chúng tôi, rồi bạn bè đồng nghiệp của chị ấy! Chị tôi bị anh ta ảnh hưởng, mãi vẫn không khỏe được! Một tháng bị liên tiếp mấy lần mộng du! Trước đây chưa bao giờ như vậy! Anh ta đã như thế, cha mẹ của anh ta còn đi đồn khắp nơi, bảo chị tôi mộng du cầm dao thái rau đòi giết người nữa chứ! Cái nhà đó đều chẳng phải thứ tốt lành gì! Muốn ly hôn, còn muốn ép chị tôi tay trắng ra khỏi nhà nữa! Căn nhà đó, nhà chúng tôi đã cùng góp tiền vào mua mà! Đồ gia dụng, trang trí đều là nhà tôi bỏ tiền ra làm hết! Họ vì căn nhà ấy, mà quậy lên tới công ty của chị tôi! Căn nhà đó còn là của công ty chị tôi phân cho nhân viên theo danh ngạch, hai gia đình góp tiền vào mua! Vậy mà họ muốn độc chiếm! Chuyện này… haizz… sau đó bị bế tắc.



Chúng tôi dứt khoát không đồng ý ly hôn.



Anh ta gây chuyện khiến tinh thần của chị tôi càng xấu hơn, không đi làm nổi.



Hàng xóm của gia đình tôi đều biết những chuyện này.



Chúng tôi thực sự hết cách rồi.



Chị tôi chịu không nổi bị quấy rối, nên chúng tôi đành đưa chị ấy về nhà ông nội dưới quê.



Căn nhà cũ của ông nội tôi ở dưới quê vẫn còn, thường ngày chẳng ai ở, thế là chị ấy qua đó.”



“Sau khi cô Đào chuyển qua đó thì sống một mình sao?”



“Đúng.



Cha mẹ tôi vẫn chưa về hưu, tôi cũng có công việc, mới kết hôn xong.



Tôi cũng biết như vậy là không ổn.



Nhưng thực sự chẳng còn cách nào, không thể nào chăm sóc được…”



“Còn cái ngày cô Đào xảy ra chuyện thì thế nào ạ?”



“Có lẽ bị mộng du, chạy lên quốc lộ… Hồi trước bị nhưng chị ấy cũng chưa bao giờ ra khỏi cửa, đều ở trong nhà đọc sách hay ngồi bất động thôi.



Tất cả là do gia đình Từ An Bình gây chuyện mà ra! Bệnh của chị ấy mà đi lên đường quốc lộ thì…Haiz…”



“Vụ tai nạn của cô Đào, cả anh và ông Từ đều không biết diễn biến đúng không? Cả hàng xóm gần đó cũng không biết sao?”



“Cảnh sát điều tra cũng không ra.



Đêm khuya rồi, đâu có ai nhìn thấy.”



“Đám táng của cô Đào là do ông Từ đứng ra tổ chức phải không?”



“Họ vẫn chưa ly hôn, còn cách nào nữa? Anh ta còn muốn lấy số tiền bồi thường tai nạn của chị tôi nữa cơ.



Anh ta vì khoản tiền ấy mà vội vội vàng vàng làm đám tang cho chị tôi.



Họ hàng bên chúng tôi cũng chẳng thèm thông báo cho gì cả.



Thật là…”



“Tiền bồi thường sau cùng đã giao cho anh?”



“Tiền bồi thường gia đình tôi lấy, căn nhà thì giao cho anh ta.



Chúng tôi đã bàn xong xuôi rồi, tiền bồi thường chúng tôi giữ, nhà về tay anh ta.



Chị tôi chết rồi, mối quan hệ này chúng tôi cũng không cần.



Sự tình đến đây xem như kết thúc.”



“Từ đó về sau các anh cũng không liên lạc với nhau nữa à?”



“Đúng vậy.”