Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1534 : “sự kiện giết người ở sơn trang suối nước nóng” (3)

Ngày đăng: 17:00 30/04/20


Hiển nhiên Honda chưa từng gặp phải chuyện quái dị, cũng chẳng nghĩ đến phương diện này.



Anh ta dụi dụi mắt, sau một thoáng nghi ngờ liền cho rằng mình chỉ bị hoa mắt mà thôi.



Con trai nhà Shimada cùng với Honda rời khỏi căn phòng, trên đường đi chung với nhau một đoạn.



Hai người họ không giỏi giao tiếp, chỉ có thể nói một vài lời khách sáo, không khí khá gượng gạo.



“… Nghe nói khách sạn này định không tiếp tục kinh doanh nữa à?”



Honda chọn một đề tài hơi tệ: “Nhìn có vẻ còn rất tốt mà, không gian cũng rất đẹp.”



“Vâng, chỗ này hơi vắng vẻ, mà phí bảo trì lại quá cao.”



Con trai nhà Shimada đáp: “Vốn dĩ đã định sẽ đóng cửa trong năm nay, tìm cơ hội bán chỗ này đi.



Hiện tại có quay phim, chắc đủ để duy trì thêm một thời gian nữa đấy.”



“Không chừng sẽ trở thành điểm tham quan du lịch đấy.



Fan của bộ phim này rất đông đảo mà.”



Honda khách sáo nói.



“Ha ha, đúng là có nghĩ như thế.”



Đến ngã rẽ, con trai nhà Shimada chỉ về một hướng nọ: “Thế tôi qua chỗ mẹ tôi nhé.”



“À à.



Còn tôi qua nhà bếp.



Trưa gặp lại.



Màu sắc món ăn trưa nay nhìn không tệ.”



Honda đáp.



Hai người tách nhau ra.



Lúc Honda về đến bếp thì đầu bếp đã về rồi, đang thái rau.



Honda cũng chẳng giúp được gì, bèn qua phòng bên cạnh nghỉ ngơi.



Trong này bây giờ đã đổi qua tốp khác, mấy người đều cắm đầu vào điện thoại, thấy Honda vào cũng chỉ chào hỏi qua loa.



Honda cũng lấy điện thoại ra lướt web, lên mạng xã hội.



Lát sau, anh ta lại bắt đầu chơi game, vứt hẳn con mèo kia ra khỏi đầu.



Bữa trưa mọi người cùng nhau ăn cơm, chiều tiếp tục quay.



Honda vẫn là nhân viên tạp vụ, theo tổ đạo cụ đến bố trí suối nước nóng.



Lần này phải bố trí hiện trường án mạng, có thiết kế một ít máu giả.



Nhân đó, Honda đã nghe được những lời bàn tán liên quan đến tình tiết trong phim.



Tôi nghe qua tình tiết đặt ra thì thấy khá là cũ, không nằm ngoài mô típ hung thủ lợi dụng địa hình phức tạp trong khách sạn, rành rẽ mọi ngóc ngách trong này, cộng thêm trời tuyết lớn và suối nước nóng, hai bên chênh lệch nhiệt độ cực cao, ảnh hưởng đến quá trình đông cứng của thi thể, tạo ra bằng chứng mình không có mặt tại hiện trường.
Bấy giờ diễn viên cũng đã đến, make-up xong, đang nghe đạo diễn chỉ đạo.



Tôi vẫn chỉ nhìn thấy Nam Thiên từ đằng xa.



Bên cạnh anh ta đang có hai người phụ nữ.



Trong đó có một người tôi biết, chính là fan hâm mộ của anh ta và cũng là người đã thoát nạn trong vụ khu Dương Sơn, Hàn Tế.



Cô gái này vẫn ở bên cạnh Nam Thiên, hình như còn trở thành trợ lý của anh ta thì phải? Tôi cảm thấy rất khó tin.



Còn cô gái kia, tôi thấy cô ta đang không ngừng làm người chuyển ngữ, chắc là phiên dịch viên của Nam Thiên.



Bản thân Nam Thiên hình như cũng biết nói chút chút, nhưng vẫn phải dựa vào phiên dịch viên để làm việc với đoàn làm phim.



Sau một hồi trao đổi, anh ta diễn tập mấy lần, rồi mới quay chính thức.



Honda vẫn bị đùn ra ngoài cùng của đám đông đang xem.



Tôi đành bay ở loanh quanh gần đó, quan sát cả buổi trời vẫn chưa thấy có âm khí xuất hiện.



Lại một lát sau, phân cảnh của Nam Thiên vẫn chưa kết thúc thì Honda đã bị người ta gọi đi.



Đoàn làm phim mấy chục người, ăn uống sinh hoạt, vốn có rất nhiều tạp vụ.



Bên này lại ở trong núi, muốn tìm ra một cửa hàng tiện ích phải lái xe đi đến một tiếng đồng hồ.



Honda bị người ta kêu đi mua đồ, cùng tài xế và hai nhân viên khác xuống núi.



Lúc chiếc xe trở về, họ lại trở thành công nhân vận chuyển.



Bấy giờ tôi đã thấy nản, định ngồi yên chờ đợi thời khắc Honda tử vong, nhìn cho rõ con ma đó rốt cuộc là thể loại nào.



Nếu có cơ hội giải quyết dứt điểm một lần vậy thì tốt quá rồi.



“Cái này đưa đến phòng của nhà Shimada, đây là thứ anh Shimada muốn mua.”



Một nhân viên tiện tay giao một túi ni-lông trên rương lại cho Honda.



“Là người cháu đúng không?”



Honda nhận cái túi rồi hỏi.



“Đúng.”



Anh Shimada mà họ gọi, thuộc thế hệ thứ ba của nhà Shimada, là cháu của bà cụ Shimada, chưa đến ba mươi tuổi, nhưng kết hôn khá sớm, con trai đã năm sáu tuổi rồi.



Hai vợ chồng anh Shimada này tên gì, mấy nhân viên đều không biết, chỉ gọi như vậy để phân biệt.



Honda xách túi ni-lông đi lòng vòng quanh khách sạn mấy lần, gõ cửa phòng chẳng thấy ai trả lời.



Anh ta men theo hành lang đi vòng vòng một lát, thì nhìn thấy hai vợ chồng người cháu của cụ Shimada đang ở bên ngoài khách sạn.



“Anh Shimada.”



Honda gọi.



Hai vợ chồng ấy quay người lại, làm lộ ra bức tượng Địa Tạng ở trước mặt họ.