Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1535 : “sự kiện giết người ở sơn trang suối nước nóng” (4)

Ngày đăng: 17:00 30/04/20


Đây là tượng Bồ Tát Địa Tạng, có thân hình thấp, hình bầu dục, với cái đầu tròn trịa.



Nhìn vào không có nét uy nghiêm của Bồ Tát, trái lại trông rất dễ thương.



Trên cổ bức tượng có choàng một chiếc khăn đỏ, giống như mới được choàng lên, đang bay phất phơ trong gió.



Đôi vợ chồng kia gật đầu với Honda, nói “Chào anh”



Honda thoáng ngượng ngùng, nhấc túi ni lông trong tay lên, giải thích lý do mình đến.



“À, cảm ơn mọi người nhé.



Vốn dĩ tôi định tự mình xuống núi mua.



Cảm ơn nhiều lắm.”



Người cháu nhà Shimada khom lưng nhận lấy chiếc túi, vợ của anh ta cũng khom lưng xuống bày tỏ biết ơn.



“Không cần khách sáo, là chúng tôi đã quấy rầy mọi người mà.



Thật ngại quá, vừa rồi tôi đã làm phiền đến mọi người.”



Honda xin lỗi.



“Đâu có gì, không phiền.



Tôi chỉ đưa vợ tôi đi dạo.



Trước giờ cô ấy chưa đến nơi này.”



“À, vậy sao.”



Cháu dâu nhà Shimada mỉm cười e lệ.



“Trước giờ nơi này đều do bà nội tôi quản lý.



Tôi và cha tôi đều làm việc ở nơi khác.



Lúc nhỏ ở đây vẫn có nhiều khách quen, bây giờ thì phần lớn đã qua đời hoặc chuyển nhà rồi.”



“Thì ra là vậy.”



Hai người họ trao đổi vài câu, Honda liền chuẩn bị rời đi.



“Thôi, không làm phiền hai anh chị nữa.”



“Đâu có.



Là chúng tôi đã làm trì trệ công việc của các anh đấy chứ.”



Họ lịch sự cúi đầu chào nhau, Honda men theo hành lang rời đi.



Đến ngã rẽ, Honda khẽ quay đầu nhìn lại.



Hai vợ chồng kia vẫn đang đứng trước tượng Bồ Tát Địa Tạng, chụm đầu vào nhau nói gì đó.



Trong đầu Honda liền trào ra một nghi vấn.



Trong khách sạn mà thờ tượng Địa Tạng thì hình như hơi khác thường.



Tôi không hiểu mấy về chuyện này, chỉ dựa vào những ý niệm rời rạc trong đầu của Honda mà biết được, Địa Tạng là một vị Bồ Tát đưa người ta đi vãng sinh, thường đưa trẻ con đi đầu thai, có thể xem như một vị Phật bảo vệ cho con nít.



Còn trong ấn tượng của tôi thì Địa Tạng là một vị Bồ Tát nguyện ở dưới địa ngục để siêu độ những tội nhân ở nơi ấy.



Không biết đây có phải là điểm khác biệt về văn hóa hay không, hay là kí ức của hai chúng tôi không được chính xác lắm.



Honda không để tâm đến chuyện này nữa.



Tôi cũng không nhìn thấy có gì kì quái từ pho tượng Bồ Tát ấy.



Ít nhất thì pho tượng không có sức mạnh đặc thù nằm trên đầu Phật như khi tôi gặp phật giả.



Một ngày nữa cứ thế trôi qua.



Và Honda cũng chẳng gặp phải bất cứ chuyện gì.



Trăng lặn, trăng lên, đến lúc trăng lặn mặt trời lên, một ngày mới bắt đầu, sinh mạng của Honda cũng đã đi vào thời khắc đếm ngược.
Phụ trách trường quay chạy ra bàn bạc với nhà Shimada.



“Bà nội và cha đều đang ở trong khách sạn, cần gì thì các anh có thể đến nói trực tiếp với họ.



Bà nội là người hiểu rõ khách sạn nhất.



Chứ thực ra chúng tôi cũng không rành lắm.”



Hai bên trao đổi xong, người cháu dâu liền rời đi.



Nguyên cả buổi sáng, đạo diễn và tổ đạo cụ xem như đã bố trí xong căn phòng.



Buổi chiểu sẽ chính thức quay.



Tối đến, cả đám đông di chuyển đến một phòng Suite, quay một phân đoạn của Nam Thiên.



Honda vốn cũng định đi xem như thường lệ.



Mấy người họ lúc đi ngang qua cổng của khách sạn thì nghe thấy tiếng xe hơi.



Cả nhà Shimada ra ngoài từ sáng, giờ đã trở về.



Cháu dâu đang bế con, chồng của cô ta dừng xe lại, bế con thay vợ.



Hai vợ chồng nắm tay nhau đi vào trong khách sạn.



Lúc đi đến cửa thì đứa bé thức dậy, nheo nheo đôi mắt ngái ngủ, đổi tư thế.



“Ngại quá, muộn thế này mới về.”



“Vẫn còn quay à?”



“Còn một phân cảnh buổi tối.”



Hai vợ chồng thay phiên nhau bế con để đổi dép đi trong nhà.



Lúc này người chồng ôm con để vợ thay dép cho đứa bé.



“Mèo!”



Đột nhiên đứa bé chỉ về phía trước nói.



Đám đông cũng quay qua nhìn.



Con mèo xuất hiện lúc sáng đang ngồi trên hành lang.



“Méo…”



Nó kêu lên một tiếng, rồi co duỗi thân thể.



Đứa bé nhảy thịch xuống sàn, vẫn đang mang đôi giày thể thao, lịch bịch chạy về phía con mèo.



“Otaki!”



Mẹ của đứa bé la lên, định đuổi theo nhưng bị vướng đôi dép lê trên chân.



“Ủa, mèo của đoàn làm phim nuôi à?”



Người đàn ông vẫn chưa phản ứng kịp.



“Không phải, hình như là… mèo hoang.



Không biết ở đâu chạy đến đây.”



“Hay bắt nó lại đi.”



Con mèo kia đã quay người chạy vèo đi.



Đứa bé không ngừng đuổi theo.



“Coi chừng ngã đó.”



“Cứ đuổi theo trước đã.”



Trong tiếng bàn tán xôn xao, Honda cũng theo đám đông chạy theo cậu bé.