Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1539 : Án mạng tại sơn trang suối nước nóng (2)
Ngày đăng: 17:00 30/04/20
Vừa ngẩng lên thì tôi liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc trong gương.
Tôi hồi tưởng lại một lát, mới nhớ ra đây là một nhân viên trong tổ đạo cụ, tên là Takahashi gì gì nhỉ… Tôi chưa kịp nhớ ra hết cái tên của người này, thì có ai đó ở bên ngoài gõ cửa la lên: “Takahashi, xong chưa vậy?”
“À, sắp xong rồi đây.”
Takahashi choàng chiếc khăn lông lên cổ, vừa lau mặt vừa thò tay đóng vòi nước lại.
Cót két cót két… Vòi nước cũ kĩ được vặn chặt, dòng nước đã ngưng chảy.
Takahashi lấy bàn chải trên bồn rửa mặt.
Tí tách, tích tách, tí tách… Trong vòi lại chảy ra những giọt nước trong vắt.
“Ủa?”
Nhìn thấy vậy, Takahashi buông khăn ra, đi vặn lại vòi nước.
Rõ ràng đã vặn chặt rồi, nhưng nước vẫn không ngừng chảy.
Âm khí trong nước lan ra trong căn phòng rửa mặt chật hẹp.
Cót két cót két… Takahashi mở van ra, rồi vặn lại lần nữa, nhưng vẫn thấy có dòng nước chảy ra.
Cộc cộc! Bên ngoài lại có người gõ cửa.
Takahashi đành bỏ cuộc, mở cửa ra: “Hình như vòi nước bị hỏng rồi.”
Người bên ngoài thò đầu vào: “Lát nữa báo với người nhà Shimada một tiếng.
Ở chỗ này cũng chẳng biết có thợ sửa không nữa.”
“Có cũng không thể đến được đâu nhỉ? Nghe nói hồi sáng tuyết rơi dày, đường bị kẹt rồi.”
Takahashi đi ra ngoài, vai sượt ngang qua người kia.
Bên ngoài vẫn còn người đang xếp hàng.
“Vòi nước hỏng rồi à?”
“Có phải do bị đóng băng rồi hỏng không nhỉ? “Chẳng biết, để tôi đi báo với người ta một tiếng.”
Takahashi vừa ra vừa nói.
Cạch.
Người đàn ông vừa vào phòng rửa mặt đã đóng cửa lại.
Tôi định nán lại trong phòng rửa mặt nhưng lại bị Takahashi kéo theo, bay ra ngoài.
Rầm! Một tiếng động lớn, hình như có thứ gì đó tông vào cửa.
“Sao vậy Ono?”
Rầm! Rầm! Rầm! Takahashi đứng cạnh nhóm người xếp hàng, quay lại nhìn cửa phòng rửa mặt đang không ngừng phát ra tiếng động.
Những người đang xếp hàng và rửa mặt bên gian phòng bên cạnh cũng nhìn qua.
“Này, Ono! Ono!”
Tổ trưởng tổ đạo cụ nhướn mày: “Các người nghĩ đây là một vụ mưu sát? Đây chỉ là tai nạn thôi mà…”
“Tai nạn mà chết liên tiếp hai người sao? Những thứ khác chưa bàn đến, nhưng cái bồn rửa mặt ấy đâu có nút chặn nước, mà nguyên cả cái đầu của Ono bị dìm đến chết ngộp trong ấy.
Ono lúc còn sống đã không ngừng vùng vẫy.
Ý ông muốn nói, là cậu ta tự nghịch dại, muốn thử xem đầu mình có to hay không.
Mới ‘vô tình’ hại chết chính mình à?”
Biên kịch không chịu lép vế.
Tổ trưởng tổ đạo cụ định nói gì đó, nhưng bị đạo diễn ngăn lại.
Đạo diễn nhìn qua Takahashi: “Takahashi, cậu nghĩ sao?”
Thân thể Takahashi đang run lên nhè nhẹ.
“Takahashi.”
Tổ trưởng tổ đạo cụ quát to.
“Là tôi… là tôi!”
Takahashi buột miệng thốt ra, chẳng để ý ánh mắt ngỡ ngàng của những người xung quanh: “Còn chút nữa, người chết đã là tôi rồi… Người chết suýt chút nữa là tôi rồi.”
Xung quanh im lặng như tờ.
“Takahashi này.”
Đạo diễn thở dài: “Đừng nghĩ ngợi nhiều, trở về nghỉ ngơi trước đi.
Đến lúc cảnh sát đến, còn lấy lời khai của cậu nữa đấy.
Về nghỉ ngơi đi.”
Takahashi đờ đẫn như người mất hồn, bị người ta kéo đi.
Bên ngoài đang có người đi vào, đó là con trai nhà Shimada, Shimada Raito.
Vẻ mặt ông ta đang rất nặng nề, hình như có chuyện quan trọng muốn nói.
Cánh cửa đóng lại, nhưng vẫn có tiếng nói vang ra.
Tôi liền bay vào bên trong.
“… Đạo diễn, hiện tại cảnh sát không thể lên núi được đúng không? Tuyết rơi lớn như vậy, mẹ tôi bảo mới có mấy tiếng đồng hồ, đường không thể nào thông.
Nếu tuyết lại rơi nữa, thì chúng ta sẽ vẫn bị nhốt ở đây.”
“Trong khách sạn có biện pháp khẩn cấp nào không? Trước đây gặp phải chuyện thế này, các anh giải quyết thế nào?”
“Mẹ tôi bảo bà ấy chỉ gặp phải tình huống tương tự một lần duy nhất trong mấy chục năm qua.
Lần đó tuyết rơi, phủ trùm toàn bộ dãy núi…”
Thân thể tôi bị kéo ra ngoài, không thể nghe tiếp cuộc nói chuyện nửa chừng của Shimada Raito nữa.